Kể từ lần chia tay cuối cùng, hắn cho rằng cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp mặt nữ nhân kia nữa.
Thời gian dài như vậy, hắn thậm chí đã dần quên dáng vẻ khi xưa của đối phương.
Chỉ còn nhớ rõ ngày xưa người nọ thường mặc một bộ đồ đỏ, cười tươi như hoa.
Tới nơi, Tần Khâm cẩn thận vén màn xe cho Chiêu Vũ đế: “Hoàng Thượng, mời xuống xe ngựa.”
Chiêu Vũ đế hít sâu một hơi, đã đến cửa nhưng hắn lại hơi không dám bước về phía trước.
Tần Nghiên và Hạ Chiêu vương đều vội vàng đi ra ngoài cửa nghênh đón.
Hạ Chiêu vương nhìn thấy Chiêu Vũ đế quả nhiên đích thân tới, trong lòng cảm thấy không yên tâm.
Bây giờ phải làm sao mới ổn đây, xem ra nữ nhân kia có lai lịch không hề tầm thường.
Chiêu Vũ đế thâm trầm liếc mắt nhìn mọi người rồi nói: “Người đó đang ở đâu?”
Tần Nghiên cung kính dẫn hắn đi qua: “Bẩm Hoàng thượng, người đang ở trong phòng hành hình.”
“Các ngươi đã dùng hình với nàng ta rồi sao?”
“Không có không có!” Tần Nghiên vội vàng giải thích: “Vốn dĩ nàng ta không chịu nói ra tung tích của quận chúa Minh Châu, vi thần chỉ theo phép tắc là nên sử dụng hình pháp.
Nhưng nàng ta nói mình là người quen cũ của người, vi thần không dám tùy tiện ra tay, nên muốn nghe phán quyết của người.”
Chiêu Vũ đế chậm rãi đẩy cửa ra, nữ nhân bên trong quay người lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chiêu Vũ đế ngay cả hô hấp cũng nhẹ lại.
Khuôn mặt của nàng ta dần dần hiện lên trong ký ức của hắn, chỉ là sau khi nhìn rõ, hắn mới có thể nhận thức được sự tàn nhẫn của năm tháng.
Ngay cả một nữ hiệp từng xinh đẹp như người trong tranh vẽ cũng đã có không ít tóc đen biến thành tóc bạc.
Khóe mắt càng có thể nhìn ra những nếp nhăn rõ ràng, ngoại trừ ngũ quan vẫn còn toát lên vẻ thanh tú như xưa thì những thứ còn lại chỉ có thể thở trách một câu thời gian khiến người ta già đi.
Nhưng già đi đâu chỉ có một mình nàng ta, chính hắn cũng đã già rồi.
“Tô Đường, thật sự là nàng sao!”
Tay chân Tô Đường đều bị Tần Nghiên trói chặt trên ghế, nàng ta không thể nào di chuyển được, chỉ lạnh lùng mà cười gằn một tiếng.
“Mộ Dung Phục, không ngờ ngươi còn nhớ rõ tên của ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên ta từ lâu rồi!”
“Đường Nhi, đã qua lâu như vậy mà trong lòng nàng vẫn còn trách ta sao?”
Nghe thấy tên gọi này, Tô Đường gào thét: “Đừng gọi ta như vậy! Ngụy quân tử bạc tình bạc nghĩa như ngươi mà cũng xứng làm bộ làm tịch đó với ta sao?”
Tần Nghiên đi theo phía sau sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, nếu như những bí mật ít người biết của đế vương bị hắn được thì hắn ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này nha.
Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Tần Khâm, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn ta đi ra ngoài trước.
Tần Nghiên lập tức đóng cửa lại, không dám để cho người khác đến gần.
Dù sao cũng có Tần Khâm bên người bảo vệ Chiêu Vũ đế, nữ nhân điên kia lại bị giam cầm nên cũng không phải sợ Hoàng Thượng xảy ra chuyện.
“Năm đó Trẫm cùng nàng cắt đứt tình duyên, quả thật là trẫm không đúng với nàng trước.
Nhưng thân phận Trẫm đặc biệt, phải có nghĩa vụ gánh vác thiên hạ này, ngay cả những phi tần trong hậu cung cũng vì giang sơn xã tắc mà suy nghĩ, tính tình của nàng lại ngang ngược nóng nảy hoàn toàn không thích hợp ở lại bên cạnh Trẫm.
Trẫm làm như vậy, vừa muốn tốt cho mình cũng để nàng được tự do tự tại.”.