Tuy nhiên, Hoa quý phi rất thích yên tĩnh cộng thêm sau khi ngón tay bị thương bà ta càng lười đến những buổi yến hội như vậy.
Chiêu Vũ đế nâng ly rượu lên: “Các vị, Liên Tư Thành đã gây đại loạn ở Giang Nam, Thần vương đối mặt với nguy hiểm, đã phụng sự giao phó của ta Thần vương cùng quân đội Thiết Ngô dẫn quân đánh dẹp loạn chế phục, ta cảm thấy rất hài lòng.
Mà Thần Vương có thể làm được điều đó, may mà có sự trợ giúp của Phiên Vương.
Tình nghĩa gắn kết khi gặp nạn giúp lẫn nhau thật đáng trân trọng, nguyện khắc sâu trong lòng.
Nào, chúng ta cùng nâng ly, cũng chúc mừng sự thắng lợi của chúng ta.”
Hạ Chiêu Vương lần đầu lên tiếng: “Ta đã đợi để báo đáp ân nghĩa cho triều đình đã lâu, nhưng không có cơ hội để báo đáp.
Nay lại có thể cùng Hoàng thượng chia sẽ nỗi lo lắng này, đây cũng là bổn phận của thần tử.
Thần Vương và quân đội Thiết Ngô có thể đánh bọn quân phản nghịch.
Ngoài sự chỉ huy của Điện Hạ và La tướng quân ra, hơn nữa là nhờ phúc khí của người, phù hộ bách tính!”
Chiêu Vũ đế bị câu nói này làm cho bật cười lớn, nhìn về phía Hạ Chiêu vương: “Hạ Chiêu vương, nghe nói lần này sự giúp đỡ của ngươi không hề nhỏ! Không chỉ kịp thời cung cấp binh mã mà còn kịp thời đưa dược liệu tới,quả thực đáng được bách tính tán thưởng.”
Hạ Chiêu vương vội vàng nói: “Nói đến dược liệu, thực ra lão thần cũng chỉ nghe theo lời đề nghị của cô con gái nhỏ Minh Châu.
Hoàng thượng có thể đã nghe nói con gái của lão thần tinh thông về y thuật.
Con bé vừa nghe chiến tranh xảy ra, liền lập tức chuẩn bị đầy đủ thuốc thang để đưa đến đó, muốn góp chút sức nhỏ giúp cho Thần Vương điện hạ”.
Chiêu Vũ đế khi nghe ông ta nhắc đến như vậy liền nhìn sang quận chúa Minh Châu ngồi bên Hạ Chiêu vương.
“Ồ? Ta nhớ ra rồi, lần trước ta đến, chính quận chúa đã đồng hành cùng ta trong suốt cuộc hành trình.
Con gái của ngươi, bên ngoài xinh đẹp lại còn thông minh, không chỉ tài năng xuất chúng, mà còn có lòng bao dung thiên hạ, đây thực sự là điều may mắn cho ngươi đó
Quận chúa Minh Châu được khen như vậy, tự nhiên trong lòng nở hoa.
Lại nghe Chiêu Vũ đế hỏi: “Không biết quận chúa Minh Châu bao nhiêu tuổi, đã đến tuổi thành hôn chưa?”
Hạ Chiêu vương đợi chính là câu hỏi này của Chiêu Vũ đế, vội trả lời: “Tiểu nữ qua hai tháng nữa là tròn mười tám tuổi, đúng là đã đến tuổi thành hôn.
Nhưng đứa con gái mà lão thần luôn thương yêu này phải được gả cho một người có thể làm chỗ dựa chắc chẳn ta mới an tâm được”
Chiêu Vũ đế nghe vậy cười lớn: “Hạ Chiêu vương, tâm tư của ngươi ta có thể hiểu.
Ta cũng có mấy đứa con gái, đều hết mực yêu thương, mỗi lần nhắc đến chọn con rế ta lại thấy phiền lòng.
Bây giờ nhân dịp cùng quận chúa Minh Châu vào kinh, ngươi có thể chọn ra một công tử danh môn trong kinh thành này, nói không chừng, lại hợp với tiêu chuẩn con rể trong lòng ngươi”
Hạ chiêu Vương lại mỉm cười, thở dài nhẹ một tiếng: “Mạn phép thưa hoàng thượng, trong lòng lão thần đã chọn ra được một người như vậy rồi, nhưng mà lão thần không dám nhắc đến, không dám trèo cao.”
Chiêu vũ đế thấy kì lạ: “Ngươi là người thân cận của ta, con gái đường đường là quận chúa, đối phương rốt cuộc có thân phận như thế nào, mà ngay cả ngươi còn cảm thấy là trèo cao.
Ngươi thử nói xem, ta có thể giúp ngươi tác hợp.
Nghe xong câu nói này, Mộ Dung Bắc Uyên không kìm được mà cau mày, trong lòng cảm thấy có gì không đúng.
Mà Triệu Khương Lan ngồi ghế sau cũng không kìm được mà nắm chặt tay, trong lòng phiền não.
Chắc không phải.
Chỉ thấy Hạ Chiêu vương nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên, trên mặt ba phần do dự, ba phần tán thưởng, và bốn phần chờ đợi..