Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1347




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1347

Hứa Mạn Nhi dùng sức gật đầu: “Ta đương nhiên tình nguyện rồi”

Bỗng nhiên nàng ấy chớp chớp mắt, càng chờ mong hơn nhìn Mộ Dung Bắc Hải.

“Công tử, điều đó có phải có nghĩa là bây giờ ta đã là người của huynh rồi không? Thật sự là giống như đang mơ vậy, bằng không, bằng không thì huynh hôn ta một cái đi”

Gương mặt của Mộ Dung Bắc Hải giống như đã nhuốm vô biên là ý cười vậy: “Nàng nói cái gì?”

Hứa Mạn Nhi che mặt ngay lập tức: “Ai da, chính là giống như huynh đã nghe thấy đó. Hỏi lại người ta lần thứ hai để làm chi, xấu hổ lắm!”

Mộ Dung Bắc Hải đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt của Hứa Mạn Nhỉ: “Xấu hổ? Hình như nàng không giống lắm. Từ trước ta đã muốn nói, tiểu cô nương như nàng nhìn thì có vẻ yên tĩnh hiền lành, nhưng gan ngược lại lại không nhỏ đâu, cái gì cũng dám nói. Thật ra, trong tim nàng từ lâu đã thương nhớ bổn vương rồi đúng không?”

“Công tử như ánh trăng rực rỡ sau cơn mưa, cho dù ta mơ ước đến huynh thì cũng không phải hợp tình hợp lý sao?”

Thấy nàng ấy tha thiết nhìn mình, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cảm thấy trong lòng lại càng mềm đi.

Hắn từ từ cúi người xuống, đến gần gương mặt của Hứa Mạn Nhi.

Hứa Mạn Nhi bất giác nhắm mắt lại, thậm chí còn có chút chủ động mà mân mê cái miệng nhỏ.

Khóe miệng của Mộ Dung Bắc Hải cong lên, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cắm của nàng ấy, hôn một nụ hôn xuống môi của nàng ấy.

Trong nháy mắt tim Hứa Mạn Nhi đập loạn lên, nàng ấy ngẩng đầu lên để phối hợp hẳn.

Nhưng không ngờ là nàng ấy không khống chế lực được, vậy mà căn một cái lên miệng của Mộ Dung Bắc Hải Hẳn bất giác rên lên một tiếng, nắm lấy cái miệng nhỏ của nàng ấy.

“Thế mà còn cần người, nàng là chó sao?”

Hứa Mạn Nhi có chút đáng thương nói: “Không phải người ta không có kinh nghiệm sao, chẳng lễ điện hạ kinh nghiệm phong phú?”

“Không có, ta là lần đầu”

“Thật sao?” Hứa Mạn Nhi tròn mắt nhìn: “Vậy, vậy, vậy ta là người đầu tiên huynh hôn rồi!”

“Đúng vậy”

Câu nói này khiến cho Hứa Mạn Nhi giống như mở cờ trong bụng vậy, cảm xúc của nàng ấy càng ngày càng trào dâng, dứt khoát lại dùng lực hôn bẹp một ngụm lên môi Mộ Dung Bắc Hải.

“Nàng là một tiểu cô nương, sao lại không biết thế nào là dè dặt vậy”

“Người ta kích động mà, công tử là người trong mộng của ta, hôm nay mộng của ta thành thật rồi. Sao thể dè dặt được chứ! Chẳng trách đạo sĩ kia nói ta sẽ khổ tận cam lai, ta còn cho rằng hẳn dỗ ta cho vui, thật không ngờ lại thành thật”

Mộ Dung Bắc Hải nghĩ đến vết thương ở vai của nàng ấy, lông mày hơi nhướng lên.

Hắn phân phó tỳ nữ đưa thuốc theo đơn kê của đại phu đến: “Để ta xem lưng của nàng, ta bôi thuốc cho nàng”

Nàng ấy chặn lại ngay lập tức.

“Không sao đâu, đã không còn đau nữa rồi”

ta phải nương tựa lãn nhau chứ không phải chỉ nhìn một phía đẹp đẽ”

Hứa Mạn Nhi nghe những câu nói này không khỏi xúc động.