Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1325




Chương 1325

“Chẳng lẽ lão đang nói dối à! Công tử nhà ta cát nhân thiên tướng, tại sao lại gặp phải tai họa đố máu được? Có phải lão nhân cơ hội này muốn chúng ta nhờ lão giải nạn, sau đó thu thêm ít tiền hay không?”

“Lúc trước lão đạo đã nói xem bói cho hai vị sẽ không lấy một xu nào. Cô nương cũng không nên gấp gáp, tai họa đổ máu này có lẽ cũng có cách hóa giải. Theo lão nhìn thì cô nương lại là người có phúc, cô nương cứ thân cận với vị công tử này nhiều một chút thì có lẽ vào thời điểm mấu chốt sẽ giúp được hắn”

Hứa Mạn Nhi không khỏi ngẩn ra, rồi sau đó dở khóc dở cười.

Tại sao nàng ấy lại không biết mình là người có phúc vậy? Ngay cả đạo trưởng này cũng biết nói mấy lời dễ nghe.

Mộ Dung Bắc Hải cũng cười, coi như cho Hứa Mạn Nhi mặt mũi.

“Có vẻ như sau hôm nay ta phải xin một chút phúc khí của nàng rồi: “Công tử đừng có đùa ta”

“Cô nương hà tất gì phải tự xem nhẹ mình. Nhìn tướng mạo của cô nương, quả thật cô nương là một người có phúc khí, cho dù trước kia từng chịu cực khổ, thân phận phức tạp nhưng ngày sau sẽ càng ngày càng tốt”

Nghe thấy lão nói về thân thế của mình như thế, lòng Hứa Mạn Nhi quay cuồng, càng thêm nghỉ ngờ.

“Mới vừa rồi vị công tử này đã hỏi về số phận, không biết bây giờ cô nương muốn hỏi lão đạo cái gì?”

Hứa Mạn Nhi chớp chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt nàng ấy đỏ lên, thấp giọng mở miệng.

“Không biết đạo sĩ có thể tính nhân duyên cho ta được hay không?”

Vị đạo sĩ kia võ tay cười to: “Nhân duyên sao? Nhân duyên của cô nương thì sao cần tính, rõ ràng là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt”

Nàng ấy không khỏi căng thẳng nuốt nước miếng, một tay kéo góc áo của Mộ Dung Bắc Hải.

“Công tử, giờ cũng muộn rồi, chúng ta vẫn nên hồi phủ Mặt Mộ Dung Bắc Hải cũng hiện lên một tia mất tự nhiên, ngay sau đó hắn đứng dậy.

Lão đạo ngồi phía sau cũng cười không ngừng: “Cô nương, cô còn cho lão một đóa hoa đâu”

Hứa Mạn Nhi nhìn hoa trong rổ, có chút tiếc nuối.

Đây chính là thứ mà Mộ Dung Bắc Hải đưa cho nàng ấy, sao nàng ấy có thể cho người khác được?

Mộ Dung Bắc Hải nhìn thấy nàng tiếc nuối, hẳn móc ra mấy lượng bạc trong túi tiền, xoay người đặt trên quầy hàng của lão đạo sĩ.

“Hoa đã có chủ, cũng không tiện cho người khác. Lão hãy nhận lấy bạc của ta đi”

Nói xong hẳn dân Hứa Mạn Nhi rời đi, còn lão đạo sĩ kia lại nhìn thân ảnh đang dần đi xa của bọn họ, nở nụ cười đầy thâm ý.

Tuy rằng Hứa Mạn Nhi cảm thấy đạo sĩ kia không đáng tin cậy, nhưng lão đã nhắc tới tai họa đổ máu, khó tránh khỏi nàng ấy cũng có hơi khẩn trương.

“Công tử, bằng không mấy ngày tới công tử ra ngoài ít thôi. Đạo sĩ kia nói toàn mấy lời dọa người, giờ trong lòng ta có hơi bất an”

“Không sao, cho dù Lạc Quận vương thật sự ở chỗ này, bên cạnh hản ta cũng chưa chắc có quá nhiều người có thể dùng, ở khu vực của ngoại công ta tất nhiên không dám làm loạn”

“Vậy huynh phải đồng ý với ta, cho dù đi nơi nào đều phải dẫn ta theo. Tuy rằng nói là người nọ có thể đang gạt ta, huynh cứ yên tâm về †a đi, dù sao cũng không thể bỏ rơi ta một mình ra ngoài nhé!”