Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1319




Chương 1319

Sáng sớm hôm sau, nha hoàn đứng ở ngoài gõ cửa mấy cái, không biết có nên đi vào hầu hạ bọn họ hay không.

Nha hoàn cất giọng hỏi: “Điện hạ, chúng nô tỳ có thể vào hầu hạ ngài rửa mặt không ạ?”

Mộ Dung Bắc Hải mơ màng, nghĩ mình vẫn đang ở vương phủ, bèn nhắm mắt lại, đáp: “Vào đi”

Không lâu sau, người hầu đã bê chậu rửa mặt vào.

Đập vào mắt chính là hình ảnh Hứa Mạn Nhi đang rúc vào trong lòng Mộ Dung Bắc Hải, mấy nha hoàn xấu hổ di chuyển ánh mắt sang hướng khác, không dám tiếp tục nhìn hai người này.

Hứa Mạn Nhi nghe thấy tiếng động thì dụi dụi hai mắt. Đợi đến khi nàng ấy mở mắt ra thì đã thấy ngay một khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mắt.

Nàng ấy không thể không hít sâu một hơi, tất cả buồn ngủ đều bay sạch.

“Công, công tử. Sao ta lạ Lúc này, Mộ Dung Bắc Hải mới mở mắt, hắn và nàng ấy bốn mắt nhìn nhau, mặt hắn cũng vì vậy mà hơi đỏ lên.

Hắn ho khan một cách mất tự nhiên: “Hôm qua. Có lẽ nàng cảm thấy hơi nóng, nên đã..”

Hứa Mạn Nhi xấu hổ che mặt, không dám nhìn Mộ Dung Bắc Hải.

Sao nàng ấy lại không biết rụt rè như vậy!

Vậy mà lại nhân cơ hội đang ngủ mà làm xắng làm bậy với điện hạt!

Cũng may Mộ Dung Bắc Hải tốt tính, mới không đạp nàng ấy xuống.

Bởi vì vẫn còn người hầu đang đứng ở đây nên nàng ấy cũng không tiện giải thích nhiều, chỉ có thể im lặng mà mặc quần áo vào.

Đợi hai người sửa soạn ổn thỏa, Hứa Mạn Nhi mới bảo Mộ Dung Bắc Hải ra ngoài ăn sáng, Viên Phi Yến cố tình đến tìm Mộ Dung Bắc Hải, vừa nhìn thấy Hứa Mạn Nhi và Mộ Dung Bắc Hải cùng đi ra từ một phòng, nàng ấy tức đến mức giậm chân.

Nàng ấy không khách khí mà bắn một ánh mắt sắc bén về phía Hứa Mạn Nhi, chỉ hận không thế chặt nàng ấy ra thành tám khúc.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn Viên Phi Yến một cách bất đắc dĩ, nói: “Biểu muội, sao muội lại tới đây?”

“Hải ca ca, đêm qua ca ngủ ngon không? Ta lo lắng ca bị lạ giường nên mới đến hỏi thăm ca một chút”

“Không sao, ta ngủ rất ngon”

Hắn sâu xa mà bổ thêm một câu: “Hơn nữa, có Mạn Nhi bên cạnh, †a sẽ không bị lạ giường.”

Trong lòng Hứa Mạn Nhi vừa xấu hổ vừa thích thú.

Mộ Dung Bắc Hải nói như vậy, dù là cố ý nhắc nhở hiềm nghi của Viên Phi Yến.

Vậy có phải là, hẳn cũng không ghét bỏ sự đụng chạm của mình.

Viên Phi Yến nhìn từ đâu đến chân Hứa Mạn Nhi vài lần, trong mắt lộ ra một chút khinh thường.

“Không biết cha của Hứa cô nương làm quan phẩm mấy ở kinh thành, sao lại quen biết điện hạ vậy?”

Hứa Mạn Nhi nhàn nhạt nói: “Ta không có cha, điện hạ từng có ơn với ta. Mà ta cũng rất mến mộ điện hạ, nên đã ở lại bên hẳn”

“Không có cha, vậy là mồ côi sao? Hải ca ca vẫn tốt bụng như vậy, loại người nào cũng có thể giữ lại bên mình, cũng không lo lắng người đó có lòng dạ khó lường, có mang tới nguy hiểm gì cho mình hay không?”