Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1316




Chương 1316

Nếu không có người nhà họ Viên ngăn cản, lúc đó nàng ấy đã đuổi tới kinh thành ngăn cản rồi.

Sau lại nghe nói nữ nhân kia bị chém đầu, tâm trạng nàng ấy lập tức vui vẻ.

Cũng không muốn vừa có một người đi, lại một người khác tới.

Nàng ấy không nhịn được nói nhỏ sau lưng: “Thị thiếp này của Hải ca ca thì có gì mà tốt, tuy dung mạo nàng ta không đến nỗi nhưng nhìn sơ thì lạnh như băng, sao có thể hầu hạ ca ấy”

“Điện hạ thích là được, ca cảnh cáo muội đó, khó lắm điện hạ mới trở về được một lần, muội đừng có đến tìm thị thiếp của ngài gây phiền toái. Nếu đắc tội khiến điện hạ giận, chắc chắn ngoại công sẽ xử lý muội?

Khi bọn họ đến nhà họ Viên, ngoại công của Mộ Dung Bắc Hải đã đứng sẵn ngoài cửa chờ.

Lão nhân gia vừa nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, ánh mắt đột nhiên đỏ lên.

“Điện hạ, ngoại công rất mong chờ ngươi tới đâ) Mộ Dung Bắc Hải hơi áy náy, vài năm trước đây thật ra nhà họ Viên thường viết thư cho hẳn, muốn hẳn đến Nguyên Ải ở một thời gian ngắn.

Nhưng lúc đó tâm trạng hắn suy sụp, luôn lờ đi như không thấy, ngay cả hồi âm cũng rất ít.

Hiện giờ thấy ngoại công tuổi càng này càng cao, nhất thời trong lòng hẳn cũng dâng lên chua xót.

Nhưng nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải đi đứng đã tốt hơn trước rất nhiều, lão nhân gia cảm thấy tâm tình lại thoải mái trở lại.

“Quả nhiên ngươi đã gặp được thần y, có thể thay ngươi trị tận gốc chân ngươi. Đối phương nói khi nào thì có thể hoàn toàn bình phục?”

“Nếu tôn nhỉ muốn khỏi bệnh cần phải đợi thời gian, không thể gấp được”

Ngoại công gật đầu: “Chỉ cần có chuyển biến tốt đẹp là vui lắm rồi. Chuyện tìm người, hình như trước đó nghe nói ngươi nạp một trắc phi, ta rất không yên lòng. Sau khi ngoại công nghe chuyện này cũng hơi lo lắng, hiện tại ở bên ngươi nếu không có nữ nhân săn sóc quan tâm, cũng không phải kế lâu dài. Thật ra ngoại công vẫn muốn..”

Nhìn thấy ngoại công liếc nhìn Viên Phi Yến một cái, Mộ Dung Bắc Hải lập tức cất giọng nói: “Hứa Mạn Nhi lại đây”

Hứa Mạn Nhi từng bước tiến lên, hành lễ với ngoại công.

“Ngoại công, vị này chính là Hứa Mạn Nhi, cũng là thị thiếp của tôn nhi. Nàng ấy rất tinh tế, dịu dàng hiểu chuyện. Có nàng ấy ở bên cạnh, tôn nhi nghĩ như vậy là đủ rồi.”

Nói xong, hẳn lại đối mặt với Hứa Mạn Nhi nói: “Gọi ngoại công đi”“

Hứa Mạn Nhi hô to một tiếng: “Mạn Nhi chào ngoại công”

Viên lão gia đánh giá Hứa Mạn Nhi vài lần, thấy hành động của nàng ấy không hề tầm thường, dung mạo tương đối, nhìn không có gì là thiếu sót.

Ngoại công không khỏi nhìn lại về phía Viên Phi Yến, đã thấy Viên Phi Yến mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng, dáng vẻ vô cùng tủi thân, lại có chút đau lòng.

Ngoại công đành gật đầu: “Ôi chao, đứa trẻ ngoan, ngươi nhất định phải chăm sóc điện hạ thật tối Lúc ăn cơm, Hứa Mạn Nhi còn cố ý ngồi cạnh Mộ Dung Bắc Hải, luôn luôn thay hắn ta gặp thức ăn.

Sau cuộc hành trình này, nàng ấy đã biết rất rõ khẩu vị của Mộ Dung Bắc Hải, vì vậy nên gặp cho hẳn toàn là món Mộ Dung Bắc Hải thích ăn.

Mộ Dung Bắc Hải cũng nể mặt, ăn sạch đồ ăn trên bàn, còn hết lần này đến lần khác mỉm cười nhìn nàng ấy.

Trong mắt người ngoài dáng vẻ này thật sự là tình chàng ý thiếp.

Viên Phi Yến ăn đến nửa chừng, đập đũa ầm một tiếng xuống bàn.

Ngoại công trừng mắt liếc nàng ấy: “Làm ồn như vậy làm gì?”

“Tổ phụ sao còn có thể ăn được bữa cơm này? Có vài người tình tình tứ tứ, khiến cho người nhìn ngứa mắt, sao có thể ăn ngon được!”

“Phi Yến ngươi nói chuyện thế nào vậy? Điện hạ từ xa tới, ngươi không có chút lễ phép nào, nếu ăn no rồi thì trở về phòng đi!”

Hứa Mạn Nhi coi như không nghe thấy, nàng ấy lại rót một tách trà nóng cho Mộ Dung Bắc Hải.

“Huynh, đồ ăn ở đây hơi nhiều dầu, huynh uống chút nước cho bớt ngấy”

Nói xong nàng ấy đưa chén trà tới bên miệng Mộ Dung Bắc Hải.

Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng ấy rồi trực tiếp cầm tay nàng ấy uống vài ngụm.

Viên Phi Yến thấy một màn tình cảm này vô cùng chói mắt, lập tức đấy ghế bước đi.