Bên trong Trầm Hương Lâu, bầu không khí đang cao trào sôi sục ngất trời.
Bên ngoài đã phủ một lớp tuyết dày đặc.
Ảnh nền nhiều màu sắc phản chiếu, thấp thoáng thấy tuyết trắng lớt phớt trên những viên gạch tráng men. Nhìn về phía xa, vạn vật đều bị tuyết trắng bao phủ, bầu trời trắng xóa, tuyết như ánh trăng soi sáng màn đêm.
Sau khi tuyết rơi dày đặc, không còn lạnh nữa.
Họ lần lượt lên xe ngựa.
Tần Lam Nguyệt tự giác ngồi ở vị trí trong cùng.
Nàng mở tấm rèm ra nhìn về phía Trần Hương Lầu đang dần dần khuất đi, hơi nhướng mày: “A, quên mất một chuyện lớn, chúng ta phải trở về một chuyến, ta, ta quên trả tiền”
Đông Phương Lý nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?” Tần Lam Nguyệt tiến đến gần hắn hơn một chút: “Chúng ta chưa trả tiền mà bỏ chạy, tuy rằng rất kích thích, nhưng, loại hành vi này rất vô đạo đức, chúng ta nhất định phải quay về.”
Thấy Đông Phương Lý phớt lờ mình, nàng quay sang hỏi người phu xe.
“Ngươi có bị ngốc không?” Đông Phương Lý hé mắt nói: “Trầm Hương Lâu là do Nhị ca mở, người từng gặp qua loại chuyện chính mình tự trả tiền cho chính mình bao giờ chưa?”
“Trầm Hương Lâu là của Nhị ca?” Tần Lam Nguyệt nhíu mày.
“Không được sao?”
“Ngươi nói để ta mời khách chỉ là trêu đùa ta?”
Khóe miệng Đông Phương Lý khỏe hơi nhếch lên, không nói lời nào.
Tần Lam Nguyệt nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, biết mình lại bị lừa, nàng âm thầm nắm chặt tay.
“Không muốn chịu khổ thì hãy ngoan ngoãn ngồi im
Đông Phương Lý lạnh lùng hừ một tiếng.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy nàng thật sự không thể chiếm được một chút tiện nghi nào trước mặt Đông
Phương Lý.
Ngược lại, lần nào cũng bị con cáo này trêu chọc.
Con cáo tâm địa đen tối này có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại hay trêu chọc người khác.
Nàng lặng lẽ buông lỏng nắm tay.
“Bệnh tình của Nhị ca thực sự chỉ là do thiếu cái vitamin gì đó thôi sao?” Một lúc sau, Đông Phương Lý mới hỏi.
“Đúng vậy, lúc đầu ta chỉ phỏng đoán, nhưng về sau ta đã chắc chắn.” Tần Lam Nguyệt nói.
Nếu nàng chẩn đoán sai, chiếc nhẫn sẽ không bao giờ chú ý đến nàng.
Nàng nhớ tới lọ thuốc kia, thở dài nói: “Như vậy thật sự có ổn không?”
“Cái gì?”
“Thuốc, trực tiếp đưa lọ thuốc cho Nhị ca, thật sự không sao chứ?” Tần Lam Nguyệt nói: “Nhị ca không phải ngươi, nếu như bị tra ra, thì ta phải giải thích như thế nào?”
Tự ý để lộ ra thân phận, thật sự quá nguy hiểm.
“Mọi thứ người có đều là do Thiên Linh đạo nhân ban tặng, khi có người hỏi, ngươi cứ việc ném lên người ông ta, người quên mất sao?”
“Mặc dù nói như vậy.” Tần Lam Nguyệt luôn cảm thấy không đáng tin cậy.
“Ngươi có thể che giấu được không?” Đông Phương Lý nói: “Thay vì dùng những biện pháp vụng về để che giấu, tốt hơn hết hãy công khai thừa nhận rằng Thiên Linh đạo nhân là một nhân vật bí ẩn.
Tần Lam Nguyệt cảm thấy có lý.
Một lời nói dối cần hàng trăm lời nói dối để làm tròn, chi bằng đẩy mọi thứ lên người thần quỷ.
Nàng nghiêng người thờ ơ hỏi: “Người đưa ta đến đây chính là để chẩn bệnh cho Nhị ca?”
“Không hẳn.”
“Còn có chuyện của Lão Thập?” Tần Lam Nguyệt dừng một chút mới nói.
Lão Thập thành như vậy có quan hệ rất lớn với Tô Điểm Tình, Đông Phương Lý cũng biết điều này.
“Quên đi, nếu nói nhiều quá, ngươi lại chỉ trích ta, không hứng thú. Lão Thập vẫn là một nhóc hài tử, cố gắng đừng kéo hẳn vào vòng xoáy quyền lực này.”
Sự cạnh tranh tàn ác giữa người lớn không được để nhiễm lên hài tử.
“Người của Hoàng gia không có quyền lựa chọn ngay từ khi họ được sinh ra. Đông Phương Lý khẽ nói: “Bất kể tuổi tác lớn nhỏ, khuyết tật, vô tâm hay không, họ đều không thể thoát khỏi gông cùm của số phận”
“Các ngươi cũng thật không dễ dàng gì.” Tần Lam Nguyệt có chút mệt mỏi, dựa vào góc xe ngựa lẩm bẩm nói: “Đấu tranh qua lại rất nhiều chuyện, chẳng qua chỉ là làm việc cho người khác mà chẳng được lợi ích gì cho bản thân mà thôi.
“Chỉ có một vị trí, cùng định đoạt sinh tử. Dù thắng hay bại, cuối cùng nó cũng giống như trận tuyết dày này, bao phủ tất cả mọi thứ và bao phủ tất cả bụi trần, phía trước phía sau đều không có một bóng người, chỉ có chính mình đơn độc trên cách đồng tuyết trắng mấy chục năm, cuối cùng vẫn hóa thành cát bụi thì có ích lợi gì?”
Đông Phương Lý không ngờ rằng nàng có thể nói những điều như vậy, khiến hắn hơi ngạc nhiên.