Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 900




“Vâng.” Phượng Khương Trần lại đi lên trước, Cửu Hoàng thúc vẫn cứ không hài lòng, mãi đến khi giữa hai người chỉ cách nhau có nửa bước, đưa tay là có thể kéo đối phương thì Cửu Hoàng thúc mới hài lòng.

Nếu không thể để cho Phượng Khương Trần chủ động đến Cửu vương phủ, vậy thì để cho Phượng Khương Trần chủ động tới gần.

“Phượng Khương Trần, người vẫn còn muốn kén rể à?” Cửu Hoàng thúc nhắc lại, chỉ còn điều lúc này giọng điệu đầy trêu tức.

“Đúng.” Phượng Khương Trần cứng đầu đáp lại.

“Được, có muốn bổn vương hỗ trợ không, bổn vương chắc chắn biết nhiều thanh niên tài giỏi tuấn tú hơn ngươi.” Sai còn mạnh miệng à, Phượng Khương Trần mà thật sự bằng lòng tìm bừa ai đó gả đi thì đã gả lâu rồi.

Nhưng hắn vẫn cứ bị lòng ghen tuông làm mù quáng, không nghĩ tới chuyện này.

Phượng Khương Trần ơi Phượng Khương Trần, ngươi vì khế đất của Phượng phủ đúng là có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, cũng là do bổn vương yêu thích ngươi, nếu bổn vương mà không thích ngươi thì chiêu này của ngươi có hữu dụng không?

Trong lòng Cửu Hoàng thúc tức giận lắm.

Phượng Khương Trần xuất chiêu này, không phải là đã ăn chắc hắn rồi sao, chẳng phải là biết hắn có ý với nàng rồi ư, nói cách khác lời này của Phượng Khương Trần mà truyền ra ngoài thì nào có chút giá trị gì.

Cửu Hoàng thúc rất tức giận, hắn đều đã tính toán tốt hết thảy, lại duy độc trái tim của mình là không tính đến, kết quả Phượng Khương Trần chẳng suy tính gì, chỉ cần cược trái tim của hắn, hắn liền thất bại thảm hại.

“Được ạ, có Cửu Hoàng thúc làm mai, Khương Trần chẳng phải lo lắng cái gì, Khương Trần tin tưởng ánh mắt nhìn người của Cửu Hoàng thúc.” Đùa nàng chắc? Thật sự coi nàng là tiểu thư khuê các vừa nhắc tới việc cưới gả là chỉ biết cắn khăn tay xấu hổ sao, nàng mà đúng là người như vậy thì đã chết lâu rồi.

Định nắm thóp Phượng Khương Trần, cuối cùng lại tự làm mình bực, biết rõ lời nói của Phượng Khương Trần không phải nghiêm túc nhưng Cửu Hoàng thúc vẫn tức giận vô cùng: “Ngươi muốn gả đi như thế cơ à?”

“Không thể nói muốn hay không được, trai lớn kén vợ, gái lớn gả chồng, Khương Trần cũng chỉ là người thường.” Ngài cho là ai ai cũng giống ngài, một bó tuổi rồi mà không cưới vợ cũng không sao, còn không trêu hoa ghẹo nguyệt.

Nếu không… Hừ hừ, nếu không phải từng tiếp xúc thân mật rồi thì ta cũng nghi ngờ ngài không thích con gái, có lẽ thân thể có bệnh không tiện nói.

Đương nhiên, câu kế tiếp Phượng Khương Trần không thốt ra, nhưng ý trong lời nói lại rất rõ ràng, Cửu Hoàng thúc muốn giả vờ không biết cũng khó.

Hắn không cưới vợ còn là lỗi của hắn, Cửu Hoàng thúc nhắm mắt lại, lười nhìn vẻ mặt đắc chí kia của Phượng Khương Trần, từ khoảnh khắc hắn bước ra Cửu vương phủ là hắn đã thua.

Mà thôi, hắn lười so đo với Phượng Khương Trần, không phải là khế đất của Phượng phủ ư, hắn cho là được.

“Khế đất Phượng phủ, sau đó sẽ có người đưa ra.”

Coi như hắn tốn công một chuyến, lần này Phượng Khương Trần thắng, lần sau, hắn chắc chắn phải để Phượng Khương Trần chịu thua, làm Phượng Khương Trần hiểu rõ người nam nhân của nàng mạnh mẽ hơn nàng tưởng tượng!

Hả?

Phượng Khương Trần sửng sốt, Cửu Hoàng thúc nhượng bộ nhanh như vậy? Đây không giống phong cách của hắn gì cả, Cửu Hoàng thúc còn chẳng ra điều kiện gì.

Ngẩng đầu thì thấy Cửu Hoàng thúc nhắm chặt hai mắt, dáng vẻ mệt mỏi, trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên sự đau lòng, nhưng lại bị nàng cố gắng quên đi.