Trên lưng hắn mang trọng trách nặng nề là chấn hưng Vương gia, đồng thời cũng nắm quyền quyết định sự sống chết của những người trong Vương gia.
“Đông Minh, trách nhiệm trên lưng ta gánh vác càng lớn, thì quyền trong tay cũng lại càng lớn, ta đã đi đến con đường này rồi, ta không còn sự lựa chọn nò khác ngoài việc leo lên càng ngày càng cao, người nào ngăn cản ta, giết, không tha!”
“Ta hiểu, chỉ là…ta hy vọng ngươi đừng quên bản tính của chính mình.” Trác Đông Minh thầm thở dài, Vương Cẩm Lăng nói là đường đường chính chính, nhưng những người biết chuyện đều hiểu, hắn là vì Phượng Khương Trần mới làm ra quyết định như vậy, bằng không thì theo tính cách của Vương Cẩm Lăng, hắn tuyệt sẽ không bao giờ nói ra những lời giết không tha nói như vậy đối với người của Vương gia.
Vương Cẩm Lăng là một người rất xem trọng gia tộc, sự lãnh khốc của hắn chưa bao giờ biết dùng trên người của Vương gia, đây là lần đầu tiên.
“Ta biết rõ bản thân mình đang làm cái gì, Đông Minh, chỗ này giao cho ngươi, bất luận như thế nào cũng phải tìm ra Phượng Khương Trần, không tiếc phải trả một cái giá lớn như thế nào, đều phải bảo đảm an toàn cho nàng.”
Không nhìn thấy Phượng Khương Trần hắn không cách nào an tâm, hắn muốn ở lại cùng một chỗ với Trác Đông Minh để tìm kiếm tung tích của Phượng Khương Trần, nhưng hắn lại càng rõ ràng hơn, hắn ở lại chỗ này giúp đỡ, cùng với việc hao tốn thời gian ở chỗ này, không bằng đi trút giận cho Phượng Khương Trần.
Vương Cẩm Lăng hắn, không bao giờ làm những việc lãng phí thời gian, cũng không làm những việc vô dụng tốn công vô ích.
Vương Cẩm Lăng trở lại Vương gia, tắm rửa thay quần áo, rạng sáng tinh mơ bước vào phòng nghị sự của Vương gia, triệu tập trưởng lão của Vương gia, cùng với những người có tư cách tham dự nghị sự của Vương gia.
Buổi tối ngày hôm đó, trong phòng nghị sự của Vương gia xảy ra chuyện gì, không có ai biết, chỉ biết là ngày hôm sau, Vương gia có ba phòng người bị giam lỏng cả đời, bất luận là nam nữ già trẻ; có hai phòng người trực tiếp bị trục xuất khỏi Vương gia, một phòng nghiêm trọng nhất là trực tiếp bị Vương gia dùng hình phạt lên công đường xử phạt.
Quan mới đến đốt ba đống lửa, Vương Cẩm Lăng dùng thủ đoạn lôi đình âm thầm nói những người Vương gia âm thầm tạo phản, tuổi tác của Vương Cẩm Lăng hắn mặc dù nhỏ, nhưng thủ đoạn lại không có nửa điểm trẻ trung, kẻ nào mạo phạm đến người của hắn đều không có kết cục tốt đẹp, ngay cả quyền của cha ruột hắn cũng dám đoạt, vậy nên hắn còn có cái gì mà không dám làm.
Âm thầm xử lý mấy chuyện xấu của người nhà Vương gia, cũng không phải kết thúc mà là bắt đầu, Vương Cẩm Lăng tin tưởng, chuyện tối ngày hôm qua, nếu không có sự ủng hộ âm thầm của bộ máy triều đình thì những thích khách kia cũng không thể thuận lợi như vậy.
“Két…”
Khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống đại lục, Vương Cẩm Lăng mở cửa phòng nghị sự dẫn đầu đi ra từ bên trong, đi theo phía sau là mọi người nhà Vương gia với tinh thần uể oải…
Cùng lúc này Tôn Chính Đạo cũng được Hoàng Thượng cho xuất cung, vừa ra cửa cung thì thấy xe ngựa của Tôn phủ đang đợi hắn, trong lòng Tôn Chính Đạo “lộp bộp” nhảy dựng, ba bước rồi hai bước đi đến cạnh xe ngựa.
“Lão gia.” Quản gia Tôn Bá từ xa nhìn thấy Tôn Chính Đạo, vội vàng nhảy xuống, cầm lấy hộp thuốc trong tay Tôn Chính Đạo.
“Xảy ra chuyện gì?” Tôn Chính Đạo vẫn bình tĩnh, bước chân mặc dù nhanh nhưng vẫn không lộ ra bối rối.
“Phượng tiểu thư bị thương, thiếu gia đã băng bó kĩ miệng vết thương cho Phượng tiểu thư, nhưng không biết tại sao đột nhiên toàn thân Phượng tiểu thư phát lạnh, cả người trông giống như một người băng, trên người có kết xuất miếng băng mỏng. Chúng tôi đốt hơn chục bồn lửa trong phòng, nhưng Phượng tiểu thư vẫn lạnh, toàn thân phủ đầy băng, thiếu gia đã nghĩ đủ mọi biện pháp, nhưng đều không có tác dụng, phu nhân nói lão gia có biện pháp, cho nên chúng tôi nửa đêm chờ ở bên ngoài.” Tôn Bá dìu Tôn Chính Đạo lên xe ngựa, thấy hai người đã ngồi vững vàng, người lái xe ngựa giương roi ngựa lên lái xe ngựa đi về hướng Tôn phủ.