Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 856




“A…” Tên thích khách trúng kiếm, lảo đảo lùi về phía sau, Lam Cửu Khanh vẫn không chịu buông tha cho đối phương dễ dàng như vậy.

Không một ai có thể thấy rõ Lam Cửu Khanh đã ra chiêu như thế nào, chỉ nhìn thấy một mảnh kiếm hoa vụt qua, đợi đến khi Lam Cửu Khanh thu kiếm, chỉ nghe được tiếng thịch thịch thịch vang lên…

Tên thích khách phía sau đang đứng ở nơi đó, nhìn thấy cổ tay của đồng bọn vừa mới giao chiến cùng với Lam Cửu Khanh cùng lúc bay ra ngoài, trong nháy mắt cả người hắn ta như bị ít đi một khớp xương, giây tiếp theo thân mình cũng ngã trên mặt đất.

Phụt…

Nhưng mãi cho đến lúc này, máu từ miệng vết thương mới bắt đầu phun ra ngoài, điều này có thể cho thấy được tốc độ ra kiếm của Lam Cửu Khanh nhanh như thế nào.

Đúng là người tàn nhẫn, ra kiếm thật dứt khoát!

“Rút lui.” Sáu tên thích khách còn lại quay đầu bỏ chạy mà không chút do dự.

Nhiệm vụ của đêm nay nắm chắc là thất bại rồi.

“Muốn chạy sao, nằm mơ đi!”

Mặc dù Lam Cửu Khanh đang ôm lấy Phượng Khương Trần nhưng tốc độ của y vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào, tựa như một trận gió thổi qua, giây tiếp theo Lam Cửu Khanh đã chắn ngay trước mặt tên thích khách: “Nói, chủ nhân của các ngươi là ai? Nói ra, ta sẽ cho các ngươi chết một cách thoải mái, còn không, hắn ta chính là khắc họa chân thực cho các ngươi.”

Lam Cửu Khanh chỉ vào tên thích khách bị cắt đứt tứ chi đang lăn qua lộn lại trên mặt đất không ngừng kêu thảm thiết.

Sáu tên thích khách còn lại đứng ngẩn ra, sau khi nhìn nhau gật đầu liền ra sức cắn thuốc độc được nhét trong miệng chuẩn bị tự sát, nhưng cho dù động tác của bọn chúng có nhanh hơn nữa cũng không qua được Lam Cửu Khanh.

“Tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách ta ra tay không nể tình.”

Xoẹt xoẹt xoẹt…

Ánh sáng từ kiếm hiện lên, chỉ thấy từng chiếc răng dính máu rơi xuống, sáu tên thích khách không một ai có thể tự sát thành công.

“Muốn chết sao? Ta sẽ không để cho các ngươi toại nguyện đâu.” Lam Cửu Khanh giữ đúng lời hứa của bản thân, khi vung kiếm lên thì cổ tay lìa người, khi hạ kiếm xuống thì cổ tay cổ chân đứt rời, rất nhanh đã giải quyết xong năm tên thích khách, còn dư lại một tên cuối cùng, Lam Cửu Khanh rất tốt bụng mà cho hắn ta thêm một cơ hội: “Nói, chủ nhân của các ngươi là ai?”

“A a a…” Những giọt nước mắt hoảng sợ ánh lên trong mắt tên thích khách nhưng hắn ta vẫn không nói một lời.

Dưới lớp mặt nạ, trong mắt Lam Cửu Khanh hiện lên một tia nóng vội, nếu như là lúc bình thường, y chắc chắn có cách khiến cho tên thích khách này phải nói thật, nhưng hôm nay thì không được, bởi vì hiện tại Phượng Khương Trần không rõ sống chết ra sao, y hoàn toàn không có tâm trạng để đối phó với tên này.

“May mắn cho ngươi đấy.” Vung kiếm, xoay người…

Tên thích khách cuối cùng cũng không còn tứ chi giống như đồng bọn của hắn ta, hắn ta hoảng sợ ngã xuống mà vẫn không rõ may mắn trong lời nói của Lam Cửu Khanh rốt cuộc là như thế nào.

Lam Cửu Khanh nghe thấy tiếng đánh nhau ở nơi xa truyền đến, nhưng mà y không có tâm trạng để quan tâm, sống chết của Vương Cẩm Lăng đã có người của Vương gia lo lắng, y cần gì phải quan tâm đến hắn, y chỉ cần bảo vệ tốt Phượng Khương Trần là được.

Sau khi xác định Phượng Khương Trần vẫn còn hô hấp, Lam Cửu Khanh mới nhẹ nhàng thở ra, ban đầu dự dịnh gửi Phượng Khương Trần đến Phượng phủ, nhưng cuối cùng Lam Cửu Khanh vẫn quyết định đưa Phượng Khương Trần đến Tôn phủ.

Ở Tôn phủ, người của Tôn gia sẽ lấy cả tính mạng để bảo vệ cho Phượng Khương Trần, trong khi Tô Vân Thanh và Bộ Kinh Vân lại không thể làm như thế được.

Nghĩ đến Bộ Kinh Vân, trong mắt của Lam Cửu Khanh lóe lên sự tàn nhẫn.

Rõ ràng y đã dặn dò Bộ Kinh Vân phải âm thầm bảo vệ Phượng Khương Trần, nhưng kết quả thì sao đây?

Nếu không phải y kịp thời đến kịp, Phượng Khương Trần có lẽ đã biến thành xác chết rồi.