Không biết ai đã hỏi, còn không đợi Phượng Khương Trần nói, đã có người đáp: “Điều đó còn cần phải suy nghĩ sao. Người trong thiên hạ đều biết Dao Hân công chúa ái mộ Lạc Vương điện hạ, mà Phượng tiểu thư lại là vị hôn thê của Lạc Vương. Còn phải hỏi tại sao ư? Chẳng qua là vì tình mà sinh sự thôi, Phượng tiểu thư vô tội bị liên lụy.” Câu nói cuối cùng tràn đầy cảm xúc.
“Nhưng mà, không phải Dao Hân công chúa muốn gả cho Thuần Vương sao? Nàng ta cũng đâu có gả cho Lạc Vương điện hạ.” Chuyện chỉ hôn, người trong thiên hạ đều biết.
Một nam tử mặt đen chừng ba mươi tuổi, cười chế nhạo: “Ông trời có mắt, hại người cuối cùng lại hại mình. Dao Hân công chúa hại Phượng tiểu thư thân bại danh liệt, bản thân lại có thể có được kết quả như mong muốn. Chẳng qua là xuất thân hoàng tộc, hoàng thất lại cần thể diện thôi. Nếu không, làm sao Dao Hân lại cam nguyện gả cho Thuần Vương điện hạ.”
“Hỗn xược!” Tây Lăng Thiên Lâm đang không tìm được người để trút giận, thấy nam tử mặt đen này đang ngông cuồng bàn tán chuyện hoàng thất, lập tức xông tới trách mắng. Hắn muốn hạ lệnh xử tử quan viên này, nhưng ngay sau đó lại nghĩ tới đây là Đông Lăng, cho dù bất mãn đi nữa, hắn cũng không có quyền xử trí quan viên Đông Lăng. Đang muốn cáo trạng lên Hoàng thượng, nào ngờ Hoàng thượng đã quyết định trước: “Người đâu, lôi Nhan đại nhân xuống.”
“Rõ.” Thị vệ cách đó không xa tiến lên phía trước. Nhan đại nhân ngẩn ra, mặt thoáng hiện vẻ sợ hãi, ngay sau đó bình tĩnh trở lại, liền trách mắng Tây Lăng Thiên Lâm: “Ha ha ha, Lâm thái tử và Dao Hân công chúa đã làm còn sợ người khác nói ra sao? Ngươi có thể bịt miệng một người, nhưng có thể bịt miệng người trong khắp thiên hạ được sao? Lâm thái tử, đây là Đông Lăng ta, không phải Tây Lăng. Người Tây Lăng các ngươi lẻn vào Đông Lăng ta và bức hại quý nữ Đông Lăng, rốt cuộc có ý đồ gì?”
Phượng Khương Trần có thể chắc chắn rằng nam nhân mặt đen này, mười thì có chín là người do Cửu Hoàng thúc hoặc Vương Cẩm Lăng sắp đặt. Nàng lặng lẽ nhìn hai người, Vương Cẩm Lăng thì lắc đầu, nhưng Cửu Hoàng thúc lại gật đầu nhẹ, chứng tỏ người này là người của y, y đã sớm giao phó chuyện này, kêu hắn tìm cơ hội thích hợp tuôn ra những lời đó. Thời điểm lúc này rất thích hợp.
Phượng Khương Trần không thể chịu đựng sự ô nhục cả đời, điều đó thật bất công với nàng.
“Người đâu, chận miệng hắn lại.” Hoàng thượng nghe đủ rồi, cũng thỏa mãn rồi, sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra và nhắc nhở thị vệ.
Nam tử mặt đen vẫn đang mắng chửi, tiếc là mọi người đã không còn nghe thấy gì.
Người bị lôi đi, sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó. Đêm nay, Hoàng thượng bị Nam Lăng Cẩm Phàm làm nhức đầu vì sự quá mức ngông cuồng của hắn. Tên Tây Lăng Thiên Lâm này dây vào, Hoàng thượng không chỉnh đốn hắn, thì còn chỉnh đốn ai.
“Lâm thái tử, chuyện này Tây Lăng các người nhất định phải cho trẫm một lời giải thích thỏa đáng.” Quốc lực Đông Lăng và Nam Lăng ngang nhau, Hoàng thượng không muốn gây chiến, hơn nữa nguyên nhân gây chiến với Nam Lăng còn là vì một nữ nhân.
Nếu các tướng sĩ biết được, nhất định sẽ sinh lòng bất mãn, mất đi ý chí chiến đấu. Bọn họ liều mạng giết địch chỉ vì lời nói bông đùa của một nữ tử, vì một nữ tử mà sẽ phải chết hàng ngàn hàng vạn người?
Nhưng Tây Lăng thì khác, Đông Lăng muốn đánh Tây Lăng thì có bảy phần thắng, hơn nữa bọn họ cũng nổi danh, tuy rằng gián điệp các quốc gia trải rộng nhưng hiếm khi xuất đầu lộ diện, càng sẽ không làm ra chuyện với Phượng Khương Trần như vậy.
Dùng gián điệp quốc gia dày công huấn luyện để tính kế với một nữ tử yếu đuối, chuyện này cả người bình thường cũng sẽ không làm.
Tây Lăng Thiên Lâm nghe xong lời này của Hoàng thượng, trong lòng hận đến muốn chết, sự bất mãn với Dao Hân cũng dâng cao chưa từng thấy.
Nữ nhân quả nhiên làm hỏng chuyện. Lúc đầu hắn muốn trực tiếp giết chết Phượng Khương Trần, nhưng Dao Hân lại cứ muốn bêu xấu Phượng Khương Trần, muốn Phượng Khương Trần tự tìm đường chết. Khi đó, hắn cũng không biết sẽ gặp phải chuyện xấu gì, chỉ nghĩ rằng mượn cơ hội này làm xấu mặt Đông Lăng, do dự một lúc rồi cũng đồng ý.
Bây giờ chuyện này bị bóc trần, Tây Lăng Thiên Lâm cảm thấy vô cùng khó xử, gương mặt tuấn tú cũng nhăn nhó. Đối mặt với ánh mắt chế giễu và vô liêm sỉ của mọi người, Tây Lăng Thiên Lâm cố gắng đứng thẳng lưng, bày ra uy nghiêm thái tử: “Hoàng thượng, muốn Tây Lăng ta đưa ra lời giải thích, thì các người cũng phải đem chứng cớ ra trước. Lẽ nào Phượng Khương Trần nàng ta nói gì thì là vậy sao? Nếu Hoàng thượng muốn Tây Lăng ta đưa ra lời giải thích cho chuyện này, vậy còn chuyện của muội muội của bản cung thì sao? Có phải các người cũng phải cho bản cung một lời giải thích.”
Lúc này, Tây Lăng Thiên Lâm cũng không quan tâm đến mặt mũi của Dao Hân. Dù sao trong chuyện này, hắn chiếm thế hơn. Hơn nữa, so với Phượng Khương Trần thì thân phận của Dao Hân cao quý hơn.