Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 820




Sớm biết, sớm biết vậy vừa rồi đã ứng thì tốt rồi, cũng tránh cho cơn giận của Nam Lăng Cẩm Phàm càng ngày càng lớn, Cửu hoàng thúc hơi ảo não, nhưng đồng thời lại âm thầm vui vẻ, có Nam Lăng Cẩm Phàm và Đông Lăng Tử Thuần đồng thời mở miệng xin cưới, sau này người muốn đánh chủ ý lên Phượng Khương Trần cũng sẽ phải ước lượng một chút xem thân phận mình có đủ không.

Phượng Khương Trần, ngay cả hoàng tử Nam Lăng và thân vương Đông Lăng cũng từ chối, ai dám tự tiện xin cưới!

Chuyện ồn ào đến nước này, hoàng thượng cũng không cách nào nói không được, lập tức tuyên Phượng Khương Trần vào cung, mà lúc này hoàng thượng lại quên, Phượng Khương Trần là nữ tử chính miệng Cửu hoàng thúc thừa nhận, hay là hoàng thượng nhớ rõ nhưng cố ý mượn cơ hội này đánh vào mặt Cửu hoàng thúc.

Dù có nhất trí đối ngoại, có cơ hội đạp Cửu hoàng thúc, hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua.

Lòng dạ hoàng thượng này không tốt!

Nhận được tin tức Trác Đông Minh tiết lộ trước, Phượng Khương Trần đang vùi trong phòng bận rộn cả một buổi chiều, lấy dược liệu từ trong túi trị liệu thông minh, sửa sang lại từng cái, không có súng nàng vẫn có thể dùng cách khác giết người.

Đối với bác sĩ mà nói, giết người đơn giản hơn cứu người, mà nàng có ít nhất mười cách trở lên quang minh chính đại giết người, còn có thể khiến cho cơ quan tư pháp điều tra không ra nguyên nhân cái chết.

Tuy rằng thầy hướng dẫn nhiều lần cảnh cáo nàng, không thể lợi dụng kiến thức y học giết người, nhưng khi tính mạng của nàng bị uy hiếp, nàng không thể không vi phạm lời dặn dò của thầy, nàng không giết người sẽ bị người giết, vì sống sót, nàng không ngại hai tay lần nữa dính đầy máu tanh.

Phượng Khương Trần đã có chuẩn bị từ sớm, nên khi người trong cung đến tuyên nàng vào cung, nàng cũng không kinh hoảng, lúc từ dưới đất đứng lên còn dâng lên cho thái giám truyền lời một hồng bao lớn: “Không biết vì sao hoàng thượng lại tuyên Khương Trần vào cung, trong lòng Khương Trần rất sợ hãi, xin công công chỉ điểm vài lời.” Thái độ cực kì ôn hòa, tuy không nịnh hót lấy lòng nhưng ở trong tai người khác lại có cảm giác thoải mái.

Thái giám truyền lời không dấu vết mở hồng bao ra, thấy bên trong có một tờ ngân phiếu năm trăm lượng, gương mặt trong chớp mắt cười như hoa cúc, nói đơn giản tình huống trong yến hội một chút, đồng thời không quên chúc mừng Phượng Khương Trần rất nhanh sẽ trở thành quý nhân.

“Đến lúc đó xin Phượng tiểu thư dìu dắt một chút.” Thái giám truyền chỉ lấy lòng, cũng không quên đòi một ân huệ, trong mắt hắn ta khả năng Phượng Khương Trần gả cho Đông Lăng Tử Thuần khá lớn.

“Tất nhiên tất nhiên.” Phượng Khương Trần ngoài cười nhưng lòng không cười, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.

Nói cưới liền cưới, coi Phượng Khương Trần nàng là người nào, bọn họ nguyện ý cưới, nàng sẽ nguyện ý gả sao?

Từ trước đến nay, Phượng Khương Trần không thích xếp mình vào vị trí của kẻ yếu đuối; càng ghét xem mình là một bông hoa trắng bé nhỏ, thuần khiết và trong trắng được thương cảm; đồng thời cũng không hy vọng xa vời là Cửu Hoàng thúc sẽ đứng ra giải nguy cho nàng. Khi Trác Đông Minh nói với nàng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến.

Bước đầu tiên trong trận đấu chính là áp đảo khí thế của đối phương, để đối phương biết rằng Phượng Khương Trần nàng không hề sợ hãi. Vì vậy, Phượng Khương Trần không ngần ngại trang điểm và ăn mặc làm bản thân trở nên mạnh mẽ.

Muốn thấy nàng bẽ mặt? Nàng cũng sẽ không để cho đối phương dễ chịu hơn!

Y phục trên người Phượng Khương Trần là do Tôn phu nhân chuẩn bị cho nàng, có phhong cách tương tự với những bộ y phục nàng đã mặc trước đây, nhưng đẹp đẽ và rực rỡ hơn nhiều so với những gì nàng đã mặc trước đây.

Tay áo rộng, cổ áo mở rộng nhưng không để lộ ra nửa tấc da thịt, hào phóng đoan trang; nếu đội thêm mũ phượng, khoác lên mình dáng vẻ uy nghiêm, quả thật có mấy phần giống tư chất mẫu nghi thiên hạ.

Chiếc váy đỏ dài xếp chồng lên nhau, theo bước đi của nàng, từ các góc độ khác nhau không thể nhìn thấy màu đỏ khác nhau; hoặc hồng hoặc có thể đậm, hoặc nhạt hoặc sặc sỡ, khiến người nhìn mê mẩn.

Phần eo buộc thắt lưng đen, bên trên dùng chỉ sợi vàng thêu hình dáng các đám mây tỏ ý chỉ sự tốt lành. Ngoại trừ váy và cổ áo, y phục đều rất đơn giản hoàn toàn không có nhiều kiểu hoa văn, thêm vào đó là màu đỏ thẫm. Người bình thường mặc lên người, nhất định sẽ có hơi lòe loẹt, nhưng Phượng Khương Trần mặc lên người lại vô cùng sang trọng và tao nhã. Bộ y phục này dường như sinh ra là dành cho nàng.