Có cưới Tô Quán hay không do Cửu hoàng thúc quyết định, Cửu hoàng thúc không thể nào vì ta mà không màng đại cục, vì chuyện này mà trút giận lên người ta, rõ ràng là đồ nhỏ mọn. Người đàn ông tên Nam Lăng Cẩm Phàm này đúng là không có phong độ, trút giận lên nữ nhân thì sao được coi là anh hùng hảo hán.”
Mặc dù Phượng Khương Trần biết nói những lời này với Trác Đông Minh cũng vô dụng nhưng nàng vẫn không kìm được mở miệng giải thích. Nàng và Nam Lăng Cẩm Phàm có duyên gặp qua một lần, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy người đàn ông đó quá âm u lạnh lùng, không thể tùy tiện đắc tội.
Loại người như vậy chắc chắn phải tránh càng xa càng tốt, giờ nghe Trác Đông Minh nói vậy, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy người đàn ông kia không chỉ lạnh lùng mà còn rất tàn nhẫn, ngay cả thai phụ cũng không tha…
Đây mà là người sao? Đây đúng là ma đầu.
“Khương Trần, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, có một số việc không nằm trong tầm kiểm soát của ngươi, Nam Lăng Cẩm Phàm không có năng lực gây khó dễ cho Cửu hoàng thúc, tất nhiên sẽ trút giận lên ngươi, ai bảo ngươi là nữ nhân duy nhất Cửu hoàng thúc chính miệng thừa nhận, đánh vào mặt ngươi cũng tức là đánh vào mặt Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần ngươi chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, Nam Lăng Cẩm Phàm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Trác Đông Minh nói đến mức miệng khát khô, hắn bưng chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, mà không hề để ý chén trà hắn bưng không phải cái trước mặt mình.
Đó là chén trà của ta…
Phượng Khương Trần vươn tay định cướp nhưng phát hiện không kịp nữa rồi, nàng chỉ đành rút tay về, lời vừa tới miệng cũng ngoan ngoãn nghẹn xuống, chỉ có thể im lặng oán trách trong lòng, sau đó nàng lại lén lút lấy ly trà của Trác Đông Minh đặt trước mặt, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng cũng không muốn xảy ra chuyện Tạ Tam đến thăm, một câu nói mà khiến cho Trác Đông Minh phun toàn bộ trà ra ngoài…
Chuẩn bị tâm lý thật tốt theo lời Trác Đông Minh nói ư?
Phượng Khương Trần chỉ có thể nói là Trác Đông Minh đứng nói chuyện không đau eo, chuyện này làm sao chuẩn bị tâm lý được?
Có lẽ tên khốn Trác Đông Minh kia uống trà xong, đoán chừng là phát hiện ra mình bưng sai chén trà rồi, mặt hắn đỏ lên vứt lại một câu rồi chạy lấy người: “Phượng Khương Trần, ngươi tự cầu nhiều phúc.” Một mình Phượng Khương Trần ở lại ngơ ngẩn nhìn về phía cái ghế trống không.
Tự cầu nhiều phúc, quả đúng là chỉ có thể tự cầu nhiều phúc, vì dù có thể coi là nàng nhận được tin tức sớm cũng không cách nào thay đổi.
Nam Lăng Cẩm Phàm đã tới, hơn nữa lần này hắn tới quang minh chính đại, nếu hoàng tử một nước cố tình gây chuyện với nàng thì sẽ có rất nhiều cách thu thập nàng.
Giết người chẳng qua là một cái gật đầu, lo lắng sợ hãi cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, nhưng nàng thì sao?
Phượng Khương Trần cầm chén trà trước mặt lên, lúc chuẩn bị uống thì đột nhiên nhớ lại chén trà này là của Trác Đông Minh, một tiếng choang vang lên, chén trà rơi khỏi tay, mảnh vỡ đầy đất.
“Sư phụ, người không sao chứ?” Tôn Tư Hành vừa mới nhìn thấy Trác Đông Minh chạy biến đi như một làn khói, hắn đang lo lắng xảy ra chuyện thì vừa tiến lên đã thấy dáng vẻ ngơ ngẩn của Phượng Khương Trần, lập tức vội vàng lại gần hỏi han.
“Ta không sao, gọi người làm quét dọn sơ qua đi.” Phượng Khương Trần nở nụ cười cứng đờ, lướt qua Tôn Tư Hành đi ra ngoài.
Ngoài sân ánh nắng rực rỡ, nhưng Phượng Khương Trần lại cảm thấy ớn lạnh.
Một lần nữa nàng lại bị Cửu hoàng thúc đẩy tới đầu sóng ngọn gió, hơn nữa còn đẩy tới trước mặt một tên biến thái, loại cảm giác không biết con đường phía trước ra sao thật sự rất kinh khủng.
“Cửu hoàng thúc, ngài nhớ kỹ cho ta, đến lúc đó nợ mới nợ cũ giữa chúng ta tính chung một lượt.” Phượng Khương Trần nắm chặt tay, cố nén lửa giận trong lòng xuống, mặt Tôn Tư Hành đầy lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ người sống chớ lại gần của Phượng Khương Trần, hắn đành phải ngoan ngoãn dừng bước, xoay người đi dặn dò hộ viện trông chừng Phượng Khương Trần đừng để nàng ra khỏi cửa.
Lửa giận lớn như vậy, nàng đột nhiên ra cửa hẳn sẽ gây chuyện!