“Cửu Khánh, ngươi… rất hồ đồ, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, ngươi có biết ngươi làm như vậy, rất dễ khiến cho Hoàng Thượng nghi ngờ hay không, đến khi để người khác biết được Cửu Hoàng thúc của Đông Lăng chính là cao thủ đệ nhất giang hồ Lam Cửu Khánh, thì ngươi có che giấu thân phận thế nào cũng không được.
Một khi thân phận thật sự của ngươi bị bại lộ, tứ quốc chắc chắn sẽ truy sát ngươi, đến lúc đó đừng nói là kiến tạo nghiệp lớn, ngươi có thể sống sót đã là rất khó khăn rồi, trước khi việc lớn chưa thành, thân phận Cửu Hoàng thúc này chính là bùa hộ mệnh của ngươi, có cái thân phận này, ngươi làm việc gì cũng thuận tiện hơn.” Bộ Kinh Vân nóng nảy hô lớn, hắn thật sự sợ hãi, sợ Lam Cửu Khánh dẫm vào vết xe đổ của Lam thị đã diệt vong, hủy hoại bởi một chữ tình.
“Yên tâm, sẽ không có ai nghi ngờ, Lam Cửu Khánh và Cửu Hoàng thúc Đông Lăng là người của hai thế giới.” Lam Cửu Khánh nhắm mắt lại, giấu đi sự mệt mỏi trong ánh mắt: “Đeo mặt nạ lên, ta chính là Lam Cửu Khánh, ta sẽ không quên.”
Một người là Cửu Hoàng thúc cao quý uy nghiêm, cẩm y ngọc thực, thuộc hạ thành đàn, hưởng hết phú quý của chốn nhân gian, một người là hiệp khách giang hồ tiêu sái cao lãnh, lăn lộn khắp chốn, đầy người đều là vết thương, đẫm máu giang hồ, lấy mạng đổi tương lai, hai người khác nhau một trời một vực như thế, làm sạo cũng không khiến cho người khác liên hệ đến nhau.
Từ khi biết suy nghĩ, hắn đã gồng mình thích ứng hai thân phận, rất mệt mỏi, rất vất vả, phải mất một khoảng thời gian dài, hắn đều nằm trong trạng thái tê liệt muốn tan vỡ, hắn không phân biệt được chính mình rốt cuộc là Cửu Hoàng thúc hay là Lam Cửu Khánh, lại hoặc là khi nào hắn mới là Cửu Hoàng thúc, khi nào lại là Lam Cửu Khánh.
Ban đầu, hắn cơ bản không thể thích hai thân phận quá mức khác biệt nhau này, chẳng sợ đã khoác lên một lớp mặt nạ, vẫn là Cửu Hoàng thúc cao quý uy nghi, mọi chuyện chỉ biết ra lệnh, chờ thuộc hạ đi xử lý, đến tận một lần nọ hắn trải qua cửa ải sinh tử, hắn mới dần dần quen thuộc thân phận ngụy trang của mình, chỉ là một người trong giang hồ, chỉ là một người làm việc gì cũng phải dựa vào sức của mình.
Bây giờ chỉ cần mang lên mặt nạ Lam Cửu Khánh, là hắn có thể che giấu đi khí thế uy nghi của bậc vương tôn, trở thành một vị hiệp khách giang hồ đúng nghĩa, mà tháo mặt nạ xuống hắn mới là Cửu Hoàng thúc chân chính.
Nhiều năm qua, người gặp được Lam Cửu Khánh, đều sẽ không liên hệ hắn với hoàng thất, bởi vì huyết khí trên người Lam Cửu Khánh quá nặng nề, cơ bản là không giống với người của hoàng tộc luôn sống trong nhung lụa.
Lam Cửu Khánh chỉ là một cao thủ giang hồ, một người luôn trốn trong bóng tối, tay nhuộm đầy máu, hắn không có bất kỳ mối liên quan nào đến hoàng thất.
Thân phận ngụy trang này, cũng giống như khí thế tôn quý trên người hắn vậy, đều dung nhập vào trong cốt nhục của hắn, cho dù là hôn mê bất tỉnh, chỉ cần còn đeo mặt nạ, hắn sẽ nhớ rõ, chính mình là Lam Cửu Khánh, mà không phải là Cửu Hoàng thúc, sẽ không làm ra một cử chỉ nhỏ nhoi không tương xứng với thân phận Lam Cửu Khánh.
Hắn đã quen thuộc thân phận Lam Cửu Khánh này rồi, cũng không thể vứt bỏ lớp ngụy trang này đi được nữa, rất nhiều chuyện Cửu Hoàng thúc không thể làm, nhưng Lam Cửu Khánh có thể, ví dụ như không hề để ý tất cả mà yêu mến Phượng Khương Trần…
Đáng tiếc Phượng Khương Trần đối với Lam Cửu Khánh lại chỉ có tình bạn giữa những người quân tử, trái lại dành trọn trái tim cho Cửu Hoàng thúc, Lam Cửu Khánh vô cùng buồn phiền, hắn cũng sắp đố kỵ với thân phận Cửu Hoàng thúc của mình rồi..
Đối mặt với tình huống như vậy, Lam Cửu Khánh không biết hắn nên giận Phượng Khương Trần, hay là giận chính mình?
Những năm này Lam Cửu Khánh chịu không ít cực khổ, Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh đều nhìn thấy. Nghe thấy y nói như vậy, hai người cũng không nỡ trách cứ, áp lực mà Cửu Khánh gánh vác trên người thật sự quá lớn…
Một mình gánh vác hoàng thất tiền triều, một mình trải qua cảnh tàn sát khốc liệt, sống sót sau âm mưu ám hại, nỗi khổ này không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được, cũng không phải thứ mà người thường có thể chịu đựng được. Bọn họ đứng một bên đã lo lắng cho Cửu Khánh, càng không cần kể đến người trong cuộc như y đây…
Bộ Kinh Vân và Tô Vân Thanh đau lòng vì Lam Cửu Khánh, nhưng cũng chỉ có thể đau lòng mà thôi. Bọn họ có thể san sẻ giúp Lam Cửu Khánh, nhưng cũng không thể thay Cửu Hoàng thúc làm gì được. Cửu Hoàng thúc ngồi trên cao, thứ hắn đối mặt đều làm ám chiêu không thấy máu. Cửu Hoàng thúc chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.