Huống hồ, sau khi qua tay hắn, hắn tự mình có thể tra ra một ít, hoàn toàn không cần Phượng Khương Trần nói. Đương nhiên chút tâm tư nhỏ này Cửu hoàng thúc sẽ không để Phượng Khương Trần biết được, nữ nhân này quá đa nghi rồi.
Phượng Khương Trần không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Cửu hoàng thúc, trong lòng đang tính toán xem Cửu hoàng thúc có đáng tin hay không, chuyện này rất quan trọng, không tốt một chút thì Lý Tưởng chưa chết mà nàng thì đã chết trước rồi.
Hoàng thượng hiện tại rất bận không có thời gian quản nàng, vạn nhất chuyện này thất bại hoặc không đạt được hiệu quả như mong muốn, nếu hoàng thượng ra tay nhất định sẽ thu phục nàng. Nàng cũng không phải là đối thủ của hoàng thượng, đến lúc đó nàng cũng không dám bảo đảm nam nhân trước mắt này liều lĩnh cứu nàng.
Cửu hoàng thúc cũng không gấp, hắn bình tĩnh để Phượng Khương Trần xem xét tình thế, vẻ mặt của hắn vẫn như trước, anh tuấn lạnh lùng, lãnh đạm cao quý, thần sắc xa cách, trên mặt không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào, nhưng chỉ có Cửu hoàng thúc biết rõ, hắn không vui, hắn rất không vui.
Nữ nhân này hiện tại vẫn không tin hắn, thật sự là thiếu giáo huấn, có cơ hội hắn nhất định phải giáo huấn lại nữ nhân ngu ngốc này, để cho nữ nhân này nhớ lâu một chút, ngay cả nam nhân của mình cũng không tin thì nàng còn có thể tin ai.
Cuối cùng Phượng Khương Trần cũng thỏa hiệp, suy nghĩ trước đây của nàng thực sự quá ngây thơ rồi, hoàng cung này không tốt như trong tưởng tượng của nàng, may mà gặp được Cửu hoàng thúc, nói không trừng hôm nay sẽ gặp chuyện không may.
Nhân mạch của Tạ Hoàng quý phi trong cung tuyệt đối không cường đại bằng Cửu hoàng thúc, với công phu mèo cào của nàng, tránh đám thị vệ thì còn được nhưng rất khó để đến gần, nàng cũng không phải xuất thân từ đội Phi Hổ.
“Trong hộp có tám khối nhỏ màu đen, ngài tìm cơ hội đính lên các góc chết của cửa sổ gần chỗ Lý Tưởng nhất, xung quanh đều phải có, đính xong là được rồi.” Phượng Khương Trần từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho Cửu hoàng thúc, thứ bên trong là nàng đã tháo dỡ một ít trang bị không dùng được nữa của túi trị liệu thông minh, cộng thêm quả bom điều khiển từ xa chế tạo bằng thuốc súng, nàng không tin là Cửu hoàng thúc biết nó là thứ đồ chơi gì, nhiều lắm chỉ có thể đoán được nó là phiên bản thu nhỏ của Chấn Thiên Lôi.
Người tổ trưởng tổ bạo phá đã dạy rằng, nếu ngay cả một quả bom điều khiển từ xa cũng không làm được thì thật sự phải xin lỗi mọi người một phen tâm ý rồi, trên đời này không phải ai cũng có thể may mắn như Phượng Khương Trần, có thể được người ta dạy mà không giấu riêng, có thể khiến người ta đem tâm huyết và kinh nghiệm nhiều năm của mình toàn bộ truyền lại cho.
Tổ trưởng của một đội bạo phá bi thương nào đó đang nhìn chằm chằm vào tư liệu của Phượng Khương Trần,thế nào đi nữa cũng đều nghĩ không thông một điều: “Dù sao cũng đều rất bình thường, như thế nào sóng điện não lại khác với người bình thường, còn có dị năng chưa được kích phát ra? Rốt cuộc là dị năng gì đáng sợ như vậy có thể hại chết cô?”
Tổ trưởng một đội bạo phá tra ra được việc lớn nhất phát sinh trước khi Phượng Khương Trần chết chính là nàng bị tổ chức dị năng phát hiện, kết quả dị nặng của Phượng Khương Trần vẫn chưa kịp kích phát ra thì người đã không còn rồi……
Một viện trưởng viện nghiên cứu quân đội ở Hoa Hạ hết sức xoắn xuýt đối với bản báo cáo thử nghiệm lâm sàng túi trị liệu thông minh: “Người thì cũng chết thành từng mảnh vụn rồi, vậy mà tại sao không tìm được túi trị liệu số một? Chẳng lẽ túi trị liệu đó có cảm giác với Phượng Khương Trần, nên đã thu xác cho nàng ta?”
“Sở trưởng, chúng ta nên làm gì với những số liệu này?”Nghiên cứu viên nhỏ giọng nhắc nhở viện trưởng, việc hiện tại bọn họ phải làm không phải là quan tâm sự sống chết của Phượng Khương Trần mà lại phải giải quyết rắc rối mà Phượng Khương Trần để lại như thế nào.
“Còn có thể làm gì nữa, báo cáo thử nghiệm túi trị liệu cho thấy hiệu quả không tốt, giao báo cáo như vậy lên trên thì hạng mục này sẽ bị hủy bỏ, sửa, sửa hết số liệu cho tôi, ngoài ra hủy hết dữ liệu Phượng Khương Trần thử nghiệm túi trị liệu đó, một chút số liệu cũng không được lưu lại.” Chuyện đùa, nếu cấp trên mà biết, sau khi người sử dụng bị chết khi đang dùng túi trị liệu mà không lập tức tiêu hủy thì họ thảm rồi.
“Vâng, Tôi lập tức đi xử lý.”
Bởi vì một vì bộ phận đang bàn tán về số liệu, nên Phượng Khương Trần và những gì nàng biết về sự tồn tại của túi trị liệu đều bị viện nghiên cứu hoàn toàn xóa sạch, từ nay về sau nàng ngay cả các vị thuốc và thiết bị dùng để đổi y đức cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, nhiều nhất người trong viện nghiên cứu đều phải đau đầu.