Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần đồng thời sửng sốt, giống như có một chậu nước lạnh dội xuống, trong nháy mắt dập tắt lửa tình trong người của cả hai. Dù cho lúc này họ vẫn môi lưỡi dây dưa, nhưng hai đôi mắt lại bừng sáng lên.
Tim đập nhanh hơn, hai người cùng lúc nhìn về phía đối phương, khóe mắt còn vương chút phong tình lúc rung động, mà thời khắc này, trong mắt bọn họ chỉ có nhau.
Hai người lại ôm chặt lấy nhau, dùng môi chặn miệng đối phương, nhìn qua có vẻ như muốn che giấu hành tung, nhưng thực tế thế nào chỉ có hai người hiểu rõ.
Trong lòng Phượng Khương Trần âm thầm ão não, nàng làm sao thế này, cứ không để ý trường hợp, bất chấp nguy hiểm để mặc cho Cửu hoàng thúc động tay động chân.
Cửu hoàng thúc còn giận hơn, hắn giận bản thân không kìm được, càng giận mình ngốc quá ngốc, không chọn địa điểm, trong lòng âm thầm quyết định, lần sau phải chọn một nói không bị người ta quấy rối, lần sau tuyệt đối không buông tha cho Phượng Khương Trần dễ dàng như vậy, hắn vẫn chưa ăn no!
Thị vệ và cung nữ khi nãy đã rời đi lại quay lại, đi thẳng vào trong phòng, tất bật tìm kiếm một hồi, sau đó cung nữ liền hô lên: “Tìm thấy rồi! Hóa ra là rơi ở đây.”
“Tìm thấy thì tốt rồi, bây giờ muội có thể yên tâm rồi chứ.” Thị vệ cũng thở phào rất nhẹ nhõm, ắt hẳn vật đó phải quan trọng lắm.
“Lần sau phải chú ý vào, những thứ đồ sẽ tiết lộ thân phận gì gì đó vẫn là không nên đem theo thì tốt hơn.” Trong lòng cung nữ vẫn còn hơi sợ, nàng ta quan sát trong phòng một lúc, phát hiện trong phòng vẫn lưu lại mùi vị hoan ái, quan trọng nhất chính là vẫn chưa thổi tắt nến, khá là giận dữ nói: “Huynh cũng thật là, lúc nãy đi khỏi đây cũng không thu dọn một tí, chuyện này nếu như để người ta phát hiện ra thì thảm mất.”
Vừa nói chuyện, cung nữ cũng mở cửa sổ ra, mùi bên trong phòng rất nhanh chóng cũng tản đi kha khá, Phượng Khương Trần với Cửu hoàng thúc cũng nhận ra, không khí trong lành đi nhiều, đầu óc cũng tỉnh táo ra.
Càng tỉnh táo, lại càng nhận thấy bản thân vừa nãy đã thất thố rồi.
Cả hai người đều là người giỏi kiềm chế, nhưng cứ đối diện với đối phương lại mất chừng mực, lý trí tiêu tan.
Thị vệ liên tục cười xòa làm lành, hai người thổi tắt nến, lại xác định không còn vấn đề gì nữa mới đi khỏi đó, trước khi đi còn cài cửa lại cẩn thận.
Phù…
Cung nữ và thị vệ hai người bọn họ vừa đi mất, Phượng Khương Trần cùng Cửu hoàng thúc cùng thở phào nhẹ nhõm, hai người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì. Cũng may không có ánh nến chiếu sáng, hai người lúng túng mượn bóng đêm tối tăm che giấu sự bối rối của bản thân.
Ách…Từ trong mắt đối phương nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, hai người tách ra nhanh như chớp, cúi đầu chỉnh lại y phục của mình. Đều là lần đầu làm chuyện xấu, mặc dù trên mặt không thể hiện rõ ra, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng cực độ…
Ngón tay Phượng Khương Trần run cầm cập, nghĩ tới chuyện vừa xảy ra lúc nãy, nếu không có cung nữ và thị vệ này quay lại thì e là nàng và Cửu hoàng thúc đêm nay đều phải lề mề dây dưa ở đây, việc gì cũng không cần làm nữa, có khi còn làm ra chuyện gì đó cũng chưa biết chừng.
Nghĩ đến hình ảnh kia, Phượng Khương Trần lại cúi đầu đỏ mặt, mượn việc thắt lại thắt lưng che đậy sự mất tự nhiên của nàng.
Từ đó quân vương không lên triều! Không phải chỉ có nam nhân mới bị sắc đẹp mê hoặc, nữ nhân cũng sẽ bị…
“Khụ khụ, chúng ta ra ngoài trước đã rồi hẵng nói.” Cửu hoàng thúc dù sao cũng là nam tử, vào lúc này đương nhiên là hắn mở lời trước, đương nhiên là cho dù có căng thẳng, bối rối đến mấy thì Cửu hoàng thúc cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Thế thì mất mặt lắm!
Phượng Khương Trần không nói gì, cũng không để tâm Cửu hoàng thúc có nhìn thấy hay không, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cửu hoàng thúc kéo tay Phượng Khương Trần đi ra ngoài, lần này nàng không hất tay hắn ra nữa.
Lúc nãy ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ có nhắc lại cũng có hơi nhiễu sự, vả lại nàng cũng không nỡ, cơ hội như vậy mà bỏ lỡ thì có khi sẽ bỏ lỡ mãi mãi.