Phương Khương Trần gác bút, thổi khô mực, bỏ vào phong thư: “Ngài yên tâm đi, mất mặt là hoàng thất Tây Lăng, hoàng thượng sẽ không để ý, vả lại ông ta cũng không rảnh đi quản những chuyện này, tiếp theo cả giới quan lại Đông Lăng sẽ chấn động, hoàng thượng sẽ rất bận bịu. Còn chuyện thiêu chết yêu nghiệt thì càng không cần lo lắng , ta sẽ để Lý Tưởng chết thật quang minh chính đại.”
Muốn Lý Tưởng chết mà không thể liên lụy đến người khác không phải là chuyện dễ dàng gì. Phải biết một điều, Lý Tưởng là người hoàng thượng rất coi trọng, cái chết của hắn chỉ có thể là cái chết bất trắc, nếu không phải vậy thì hoàng thượng nhất định sẽ không chịu để yên đâu.
“Cô đều chuẩn bị kỹ càng rồi à?” Có binh tốt có chiêu hiểm, Tôn Chính Đạo vẫn còn hơi lo lắng cho Phượng Khương Trần, nhưng thấy Phượng Khương Trần đã hạ quyết tâm, Tôn Chính Đạo cũng không khuyên nhủ dài dòng.
“Ta không đánh trận không có chuẩn bị, hai mươi mấy ngày nay, ta ngày nào cũng suy nghĩ xem phản kích thế nào. Đây là một cơ hội, bọn họ muốn thiêu chết ta, vậy thì coi như số họ may. Điều đáng tiếc chính là ta vẫn chưa chết, nếu như ta vẫn còn sống, vậy thì ngày tận thế của bọn họ đến rồi.” Phượng Khương Trần lạnh như băng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôn đại nhân, ta không thích tranh chấp cùng người ta, ta ghét phiền phức, chỉ cần không chạm đến giới hạn của ta, ta đều có thể không đếm xỉa đến, nhưng lần này là do bọn họ khiêu khích giới hạn của ta, khiến ta khó lòng khoan dung. Những hoàng tử hoàng tôn kia ta bây giờ không đối phó được, vậy thì đem Lý Tưởng ra làm dao tế, ta muốn để cho người trong bóng tối ngấm ngầm tính kế ta biết rõ, bắt nạt Phượng Khương Trần thì có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể bảo đảm không có ngày té ngã trên tay ta.”
Lý Tưởng không căn cơ, hắn chết đi rồi ngoài hoàng thượng tức giận ra thì sẽ không có ai ra mặt vì hắn, vì lẽ đó Phượng Khương Trần không có chút lo lắng nào.
Giết người, không để lại chút dấu vết gì, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, nàng có một nghìn biện pháp khiến một người còn sống sờ sờ chết bất đắc kỳ tử.
“Hai phong thư này ta bảo Tư Hành đích thân đi đưa.” Tôn Chính Đạo nhận thư, trịnh trọng nói.
Ông ta biết, những chuyện này một bước nhỏ cũng không được phạm sai lầm, nếu để cho đối phương cướp mất tiên cơ, nói Phượng Khương Trần khi quân, thì đó chính là ngày chết của Phượng Khương Trần.
Tấn công trước mới có thể kiểm soát kẻ địch, vào lúc này không cho phép có chút mềm lòng nào.
“Khoan đã.” Phượng Khương Trần lại nhấc bút viết một tờ giấy nhỏ, bỏ vào phong thư gửi Vương gia: “Phong thư này nhất định phải đưa tận tay đại công tử Vương gia.”
“Được.” Tôn Chính Đạo không biết Phượng Khương Trần viết cái gì, nhưng Bộ Kinh Vân và Lam Cửu Khánh ở trên mái nhà lại đọc được rất rõ.
Phượng Khương Trần quả nhiên là rất ghê gớm, thậm chí đến cả đứa bé trong bụng Tạ hoàng quý phi cũng lợi dụng được, đứa trẻ này đúng thật là cao quý không tả nổi, còn chưa sinh ra đã bị nhiều người nhớ nhung như thế
“Ta phải gặp Tô Văn Thanh, ngài phái một tên sai vặt đi mời hắn, ngoài ra tìm hộ ta một cái nhà ở ngoại thành, càng hẻo lánh càng tốt.” Nàng muốn bắt đầu ra tay, chế tạo vật giết người.
“Được, trước giờ ngọ ta sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ.” Tôn Chính Đạo nhất nhất đáp lời, thái độ này giống như là thái độ của một thuộc hạ trung thành vậy. Tôn Chính Đạo không cảm thấy có gì không thỏa, mà Phượng Khương Trần hình như cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại hai người ở trên mái nhà lại sầu não gần chết.
“Tôn Chính Đạo này rốt cuộc là có ý gì, sao lại xem không hiểu gì thế?” Tôn Chính Đạo vừa rời đi, Lam Cửu Khánh với Bộ Kinh Vân cũng đi theo sau, Phượng Khương Trần một mình ngồi đờ ra trên ghế, bọn họ cũng chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
“Ông ta chắc hẳn là người tử trung đi theo vương thất Phượng Ly.” Lam Cửu Khánh lách mình trốn vào trong góc, núp người đi, y đã quen việc nấp trong bóng tối không gặp người rồi.
“Làm sao lại có nhiều cá lọt lưới thế? Ta nói này, người trong hoàng tộc các ngươi làm việc cũng không đến nơi đến chốn gì hết.” Bộ Kinh Vân tóm lấy cơ hội nói lời móc mỉa.