Phượng phủ mất rồi, Phượng phủ phụ mẫu nàng tự tay gây dựng lên đã không còn nữa, dù nàng có xây lại đi chăng nữa thì Phượng phủ mới chung quy cũng không phải là Phượng phủ ban đầu kia nữa, cũng không phải Phượng phủ trong ký ức của nàng.
Lòng nàng, đau đến tê dại, Phượng Khương Trần cứng nhắc đi ra ngoài.
Lý Tưởng…
Ngươi chuẩn bị chịu chết đi, không có kẻ nào có thể phá hủy nhà của Phượng Khương Trần ta rồi mà còn có thể an nhàn ngồi hưởng phú quý đâu!
Cùng lúc đó, sắc mặt Cửu Hoàng thúc thay đổi, tay nắm ly rượu run lên, trong lòng vội nhói lên một cái…
Đau!
Đoàng…
Vào thời khắc Phượng phủ sụp đổ đó, hoàng thượng đang tuyên bố yến tiệc kết thúc, sứ giả các nước cùng chúng thần đồng thời đứng lên, cung tống hoàng thượng đi rồi, cũng từng người một rời đi.
Cửu Hoàng thúc ngày thường vẫn ung dung tao nhã này lại có chút khác thường, nhanh chân đi ra ngoài.
“Hoàng thúc, xảy ra chuyện gì rồi?” Thái tử nhận ra sự khác thường, liền vội vàng tiến lên nhỏ giọng hỏi.
Cửu Hoàng thúc lắc đầu: “Bản vương muốn xuất cung, thái tử xin cứ tự nhiên.”
Nói xong liền bỏ lại thái tử đừng yên một chỗ, Vịnh vương, Hằng vương, Tề vương, Châu vương, Thanh vương và Lăng vương cũng phát hiện ra điểm khác thường của Cửu Hoàng thúc, sáu người giống như đã hẹn sẵn vậy, cùng nhau đi tới bên cạnh thái tử.
“Hoàng huynh, hoàng thúc sao vậy?” Thanh vương có hai phần giống với thái tử mở lời hỏi.
Mẫu phi của Thanh vương xuất thân từ trong gia tộc của mẫu hậu thái tử, chẳng qua là do thân phận thấp kém hơn, chỉ là một trong cửu tần, thân phận của Thanh vương không coi là quá cao quý, vì thế mới dựa vào quân công tạo được đường công danh cho mình, quanh năm đóng giữ biên quan, cũng là một trong những trợ thủ của thái tử.
Thái tử lắc đầu: “Không có chuyện gì, Cửu Hoàng thúc chỉ là sốt ruột. Tử Thanh, Tử Vịnh, Tử Hằng, Tử Tề, Tử Châu, Tử Lãng, mấy huynh đệ chúng ta lâu rồi không gặp, giờ vẫn còn sớm mấy huynh đệ ta tụ họp chút đi, ta đêm nay sẽ thiết yến ở phủ thái tử.
Giọng điệu của thái tử tuy không ép buộc, nhưng cũng không cho các vị hoàng tử có cơ hội từ chối, phải biết rằng thái tử là quân, các hoàng tử khác là thần, họ không có quyền từ chối.
Các vị hoàng tử lộ vẻ khó xử, biết đây là thái tử đang có ý ngăn cản bọn họ, không cho bọn họ đi thăm dò chuyện của Cửu Hoàng thúc, trong lòng bọn họ dù có bất mãn nhưng cũng không dám biểu hiện rõ ra trên mặt.
“Được ạ, hồi kinh đã nhiều ngày rồi, mấy huynh đệ chúng ta vẫn không tụ họp vui vẻ một lần, đề nghị này của hoàng huynh đến rất đúng lúc.” Châu vương, Đông Lăng Tử Châu phụ họa theo, những người khác mặc dù không muốn nhưng vào lúc này cũng chỉ đành ngoan ngoãn ngậm miệng.
Bọn họ muốn để phụ hoàng thấy, bất kể là đối với phụ hoàng hay đối với thái tử, thì họ cũng đều trung thành.
…
Trong hoàng cung mọi người vui vẻ, còn ở bên ngoài Phượng Khương Trần mặt nhem nhuốc đầu đầy tro bụi đứng trước cửa Phượng phủ, nhìn Phượng phủ ầm ầm sụp đổ biến thành một đống gạch đá đổ nát hoang tàn, thật lâu, thật lâu sau cũng không nhấc nổi gót chân, hai mắt đỏ bừng nhìn Phượng phủ chìm trong biển lửa, mắt cũng không buồn chớp.
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Hai nha hoàn Đồng Giác, Đồng Dao khuyên nhủ Phượng Khương Trần, nhưng Phượng Khương Trần giống như là không nghe thấy vậy, dưới ánh lửa bập bùng chiếu rọi, có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ bi thương và bất lực trên mặt Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần lúc này tựa như con chó con bị người ta vứt bỏ.
“Đi, đi đâu đây? Nhà ta mất rồi, ta đã không còn nhà để về nữa rồi.” Không cha không mẹ không nhà để về, chính là nàng, Phượng Khương Trần, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, số phận nàng đã định trước là đã long đong lận đận.
Phượng Khương Trần nhớ lại kiếp trước, ở trên chiến trường nàng có gặp phải một thiếu tá nói là biết xem tướng số, thiếu tá đó nắm tay nàng nghiên cứu đúng nửa ngày trời, nói vận mệnh của nàng thăng trầm bất ổn, sống lang bạt, không có duyên phận với phụ mẫu, chết oan chết uổng.