Các đại thần đều đồng loạt nhìn về phía phụ thân của Tạ Quý phu, chỉ thấy Tạ đại nhân vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng không mừng không ngạc nhiên, chỉ là nếp nhăn nơi khoé mắt đã tiết lộ tâm trạng đắc của hắn lúc này.
Đứa nhỏ đến vào thời điểm này đã được định sẵn là người mang số mệnh tốt!
Lễ mừng thọ của Hoàng thượng, chúng thần đều nói trời giáng điềm lành thì đứa nhỏ này chính là đứa con mà trời cao ban cho Hoàng thượng, còn chưa chào đời đã được định sẵn sẽ trở thành cốt nhục Hoàng thượng yêu thương nhất nếu là Hoàng tử thì…
Ha ha, vậy thì sau này chắc chắn là quý không thể nói, mà Hoàng tử quý không thể nói, ngoại trừ ngai vàng kia thì còn có gì nữa?
Nếu Lý Tưởng biết hắn bận rộn chế tạo suốt cả ngày trời cuối cùng chỉ trở thành áo cưới cho Tạ gia, không biết có tức giận đến mức đập đầu vào tường hay không?
Quả nhiên đúng như suy nghĩ của mọi người, Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, lập tức ban thưởng cho Tạ Quý phi, tấn thăng làm Hoàng Quý phi, đồng thời phân phó hạ nhân nâng long liễn đến đưa Tạ Hoàng Quý phi trở về điện Chiêu Yến, dưỡng thai thật tốt.
Long liễn, tấn phong Hoàng quý phi, chuyện này còn vẻ vang hơn cả Hoàng Hậu, mặc dù nói mẫu bằng tử quý nhưng càng có nhiều tử bằng mẫu quý, Hoàng tử của phi tần có thể so sánh với Hoàng tử của Hoàng Hậu sao?
Nhưng Hoàng tử của Hoàng Quý phi sẽ cao quý hơn con của tứ phi Quý, Đức, Thục, Hiền, giống như suy nghĩ của Tạ đại nhân, đứa nhỏ này của Tạ Quý phi đến thật đúng lúc.
Trong bụng của Tạ Quý phi bây giờ chỉ là một cục thịt nhưng đã khiến Hoàng thượng coi trọng như thế, nếu sau này sinh hạ ra Hoàng tử, vậy thì những Hoàng tử đã trưởng thành của Hoàng thượng chắc chắn sẽ không còn đường sống…
Lễ mừng thọ của Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng thượng và Tạ gia, Hoàng Quý phi ra thì không một ai vui vẻ cho nổi, Phụng Khiêm Bắc Lăng vốn định cầu hôn An Yên công chúa một lần nữa trong lễ mừng thọ của Hoàng thượng, nhưng sau những chuyện xảy ra liên tiếp, hắn thực sự không có tâm trạng để nói đến chuyện hoà thân nữa…
Cục diện trước mắt có thể nói chạm vào là nổ ngay, trong bầu không khí căng thẳng thế này, ai còn tâm trí mà ăn cơm và nói chuyện tình cảm nam nữ.
Khi Hoàng thượng đang vui vẻ với các quan đại thân trong Ngự Hoa viên thì Phượng Khương Trần đang ở trong phòng lặng lẽ luyện chữ, chữ viết của nàng vốn đã xấu xí, cộng thêm tâm trạng bất ổn không yên, chữ viết ra chẳng khác nào gà bới.
“Bộp”, Phượng Khương Trần ném bút xuống bàn, trực tiếp dựa người vào ghế.
“Không biết Vũ Văn Nguyên Hoà có thể giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt không nữa, nếu không thể thì có lẽ ta sẽ phải tiếp tục giả bệnh cho đến khi các Hoàng tử kia trở về đất phong mới thôi.’’
“Vũ Văn Nguyên Hoà ơi là Vũ Văn Nguyên Hoà, bây giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi thôi, ta chưa từng gặp mặt những hoàng tử đó, nhưng từ trên người Đông Lăng Tử Lãng thì cũng có thể đoán ra được bọn họ chắc chắn cũng là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, ta vì muốn bảo vệ tính mạng của mình mới đẩy bọn họ ra làm lá chắn, có lẽ đám người kia hận ta thấu xương, sau khi trở về đất phong cũng sẽ không buông tha cho ta đâu.’’
Từ chuyện trúng độc này, Phượng Khương Trần hiểu rõ thực sự có rất nhiều người muốn nàng chết, thậm chí có người không muốn ra tay động thủ nhưng khi cơ hội đến trước mặt, bọn họ cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền một phen, dù sao nàng cũng chỉ là một cô nương mồ côi không ai quan tâm, cho dù chết đi cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Vì muốn bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, Phượng Khương Trần không thể không phản kích, nhưng sức lực trong tay nàng quá ít, chỉ có thể dựa vào ngoại lực mà thôi.
Cửu hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều không được, hai người này ở ngay dưới mí mắt của Hoàng thượng, nếu tìm hai người bọn họ thì rất dễ xảy ra chuyện, Phượng Khương Trần nghĩ tới nghĩ lui mới quyết định tìm đến Vũ Văn Nguyên Hoà.
Trước khi đi, Vũ Văn Nguyên Hoà đã từng nói với nàng rằng nếu gặp phải chuyện không thể giải quyết được thì truyền tin cho hắn, hắn ở biên quan xa xôi, núi cao còn Hoàng đế ở xa, không ai có thể kiểm soát hắn, hắn có thể tự do hành động.