Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 748




Nghĩ đến hậu quả phía sau, các nàng lạnh cả người, lập tức quỳ xuống: “Nô tỳ nhất định sẽ không để tiểu thư thất vọng.’’

“Tốt, mặt khác, đi tìm hiểu bối cảnh và lai lịch của vị Lý đại nhân kia một chút.’’ Mặc dù không quá hi vọng nhưng nếu một chút chuyện nhỏ này cũng không làm được thì sau này nàng sẽ không bao giờ sử dụng hai nha hoàn này nữa.

“Vâng.’’ Hai nha hoàn xấu hổ cúi đầu, các nàng chỉ lo lắng cho sự sống chết của Phượng Khương Trần mà quên mất một vấn đề quan trọng như thế, chia sẽ lo lắng phiền muộn cho chủ nhân là chức trách của bọn họ, nhưng ngoại trử chăm sóc cho Phượng Khương Trần, bọn họ chưa từng suy nghĩ chu toàn vì nàng.

Dù hai nha hoàn này có điểm không tốt thế này thế nọ nhưng suy cho cùng bọn họ cũng đã chăm sóc nàng một ngày, Phượng Khương Trần cũng không muốn làm khó: “Đi xuống đi, các ngươi cũng mệt rồi.’’

“Nhưng tiểu thư, thân thể của người?’’ Hai nha hoàn hơi do dự.

“Không sao, ta muốn ở một mình, các ngươi cũng đã mệt mỏi suốt một ngày một đêm rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.’’ Nàng không phải là chủ tử hà khắc, hơn nữa có một số việc nàng không tiện làm nếu hai nha hoàn này ở đây, cho nên dứt khoát đuổi người ra ngoài.

“Vâng, nô tỳ sang phòng bên cạnh gác đêm cho tiểu thư, nếu tiểu thư có chuyện gì cứ gọi nô tỳ một tiếng.’’

Đợi đến khi hai nha hoàn đi hết, Phượng Khương Trần lại cởi áo trong ra, kiểm tra xem trên người mình có dấu vết gì khác thường hay không.

Theo kết quả của túi trị liệu thông minh thì độc tố trong cơ thể nàng vẫn được chưa được loại bỏ hoàn toàn, độc tố chưa được loại bỏ hoàn toàn chính tỏ nàng bị trúng độc, sau đó có người đã giải độc cho nàng.

Nàng có thể chắc chắn rằng cơ thể của mình không có chức năng tự động giải độc, hơn nữa túi trị liệu thông mình cũng không có chức năng này, tức là…

Có người đã ra tay cứu nàng, hơn nữa người đó tuyệt đói không thể là hai nha hoàn kia.

Khi bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai của nha hoàn, nàng phát hiện cả người mình dính đầy máu, nhưng trên mặt và cánh tay lại không có, có vẻ như ai đó đã sử dụng một phương pháp đặc thù để lọc máu thanh độc cho nàng.

Nói như vậy, chắc chắn trên người nàng vẫn còn lưu lại dấu vết, nàng không thể tìm kiếm trước mặt nha hoàn, chỉ có thể để bọn họ lưu xuống, nhưng sau khi tìm kiếm một hồi lâu, Phượng Khương Trần cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

“Rốt cuộc là ai, ai có thể tránh được vòng canh giữ nghiêm ngặt của Cấm vệ quân, lặng lẽ lẻn vào Phượng phủ cứu ta?’’ Phượng Khương Trần hai tay ôm chân, chống cằm trên đầu gối.

Thực ra trong lòng nàng đã tìm được một người.

Có thân thủ như thế, hơn nữa còn có thể ra tay cứu nàng, ngoài Lam Cửu Khánh ra thì không còn bất cứ người nào khác, nhưng Phượng Khương Trần thực sự không hiểu, làm sao Lam Cửu Khánh lại biết được tình trạng của nàng, biết chuyện nàng bị trúng độc, ngoại trừ những người cao cao tại thượng trong Hoàng cung kia ra thì có lẽ không ai biết đến mới đúng chứ?

“Lam Cửu Khanh, rốt cuộc huynh là ai, thực sự huynh đã cứu ta sao? Nếu vậy, thì lần này là vì sao?’’ Phượng Khương Trần thở dài một hơi, thực ra cảm giác mắc nợ ân tình của người khác thực sự không tốt chút nào.

Cho dù không tận mắt chứng kiến nhưng Phượng Khương Trần cũng hiểu rõ, lúc này Lam Cửu Khanh lẻn vào Phượng phủ thực sự là chuyện vô cùng mạo hiểm.

“Ân tình mà ta nợ huynh càng lúc càng nhiều, đến lúc nó cũng không biết lấy gì trả cho huynh đây.’’ Phượng Khương Trần lại thở dài, tạm thời gác chuyện này sang một bên, khởi động túi trị liệu thông mình, lấy thuốc giải độc ra ngoài.

Túi trị liệu thông minh là sản phẩm của quân đội, hơn nữa những nhà nghiên cứu khoa học đó không hề biết đến mấy chất độc cổ xưa, cộng thêm chúng không phổ biến trong thời hiện đại nên túi trị liệu thông minh này chỉ có thể phát hiện ra những thứ như nọc rắn mà thôi.

Muốn tìm ra chất độc trong cơ thể nàng thì phải xét nghiệm máu để tìm ra thành phần của chất độc, nhưng máu nàng không còn độc nữa nên Phượng Khương Trần không thể dùng thuốc đúng bệnh, chỉ có thể sử dụng một ít thuốc chức năng loại bỏ chất độc không ảnh hưởng đến cơ thể mà thôi.