Nhưng lời này vừa mới ra, toàn bộ nữ nhân trong viện đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, trên mặt Tấn Dương Hầu phu nhân cũng thoáng qua ý cười nhàn nhạt, nàng đang mừng thay cho muội muội, trên đời này có quá ít kẻ si tình như Lưu thế tử, gặp được một nam nhân như thế là niềm hạnh phúc lớn nhất của muội muội nàng trong cuộc đời này.
Quốc công phu nhân vốn đã cảm thấy áy náy khi lựa chọn giữ đứa nhỏ, nghe được sự đảm bảo của Lưu Thế Thừa, bà lập tức gật đầu: “Được, cứu người lớn!’’
“Ta hiểu rồi, ta sẽ cố gắng hết sức để giữ người lớn.’’ Mặc dù Phượng Khương Trần đang rất bận rộn nhưng cũng phân tâm lắng nghe động tĩnh bên ngoài sân, nghe được những lời của Lưu Thế Thừa, trong lòng nàng cũng rất cao hứng.
Không uổng công nàng mạo hiểm đi một chuyến, vị thế tử Ninh Quốc công này đã cho nàng biết trên đời này vẫn có những nam tử có thể nắm tay nhau sống đến đầu bạc răng long, chỉ là nàng không gặp được thôi.
“Thế tử phu nhân, ngài nghe thấy không? Thế tử gia vì ngài mà ngay cả đứa con của mình cũng không cần, ngài nhất định phải chống đỡ, chúng ta cùng cố gắng để giữ được cả người lớn và đứa nhỏ nhé?’’ Phượng Khương Trần biết cái gọi là kỳ tích của y học, thực ra đó lại là khát vọng sống sót của người bệnh, nàng đang cố gắng hết sức để khơi dậy khát vọng ấy của thế tử phu nhân.
Quả nhiên, nàng vừa mới nói xong, thế tử phu nhân đã mấp máy môi, một giọt nước mắt chảy xuống nơi khoé mắt.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, thế tử phu nhân có phản ứng là tốt rồi: “Thế tử phu nhân, ngài tuyệt đối không được từ bỏ, ta sẽ giúp ngài… Giúp ngài giữ được đứa bé.’’
Lông mi thế tử phu nhân khẽ nhúc nhích, tỏ vẻ mình đã biết.
“Thế tử phu nhân, ta biết ngài có thể nghe thấy những gì ta đang nói, bây giờ, ngài hãy làm theo lời ta, hít vào… Thở ra.’’
Suốt cả một đêm, Phượng Khương Trần không hề ngừng lại dẫu chỉ một chút, tinh thần căng thẳng đến cực điểm, đây là lần đầu tiên nàng làm phẫu thuật bắt con, mặc dù trước đó đã từng quan sát quá trình nhưng chưa từng tự tay làm lấy.
Nửa canh giờ sau, tình trạng của thế tử phu nhân vẫn không tốt lắm, nhưng hai đứa bé trong bụng đã không thể chờ được nữa, Phượng Khương Trần đành phải đút cho nàng ấy một ít chất dinh dưỡng.
“Phu nhân, ta muốn đưa đứa nhỏ ra ngoài, sẽ hơi đau, ngài cố gắng một chút.’’ Với tình hình hiện tại của thế tử phu nhân, Phượng Khương Trần không dám gây tê toàn thân cho nàng, chỉ có thể gây tê bộ phận.
“Ngươi cứ làm đi, ta có thể chịu được.’’ Thế tử phu nhân thở hổn hển, nhưng lại nói được một câu hoàn chỉnh, điều đó cho thấy nàng ấy đang ở trong tình trạng rất tốt.
Nhân sâm ngàn năm này đúng là hữu dụng.
Phượng Khương Trần cũng không nói nhiều, sau khi chuẩn bị tốt liền rạch một đường dài bằng ngón tay trên bụng dưới của thế tử phu nhân, cắt xong thành bụng, Phượng Khương Trần kéo tử cung ra ngoài, cắt tử cung, lôi thai nhi ra, bóc tách nhau thai…
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Phượng Khương Trần ở trong phòng sinh bận rộn đến mồ hôi nhễ nhại, Quốc công phu nhân và Lưu Thế Thừa ở cũng đang rốt ruột chờ đợi bên ngoài, đã nửa canh giờ trôi đi nhưng bên trong vẫn không thấy động tĩnh gì, Lưu Thế Thừa gần như sụp đổ, nhưng lại không dám đạp cửa phòng sinh, chỉ có thể nghiến răng xoay người bước ra ngoài viện…
“Mau, đi theo thế tử gia, đừng để cho nó làm chuyện ngốc nghếch gì.’’ Quốc công phu nhân khiếp sợ, vội vàng sai người đi theo, bây giờ thì hay rồi, bà vừa phải lo lắng cho con dâu vừa phải lo lắng cho nhi tử.
Mãi đến khi hạ nhân đến báo rằng thế tử gia đang quỳ gối trước từ đường, Quốc công phu nhân mới thoáng yên tâm.
Lại nửa canh giờ sau, Quốc công phu nhân gần như không thể chống đỡ được nữa, cả người lảo đảo không vững nhưng lại không chịu ngồi xuống, khi bà sắp ngã quỵ thì đúng lúc này, trong phòng sinh đột nhiên vang lên tiếng “oa” trong trẻo.
“Sinh, sinh rồi.’’ Quốc công phu nhân lập tức lấy lại tinh thần, cơ thể lảo đảo nhất thời đứng thẳng.
“Sinh… Sinh con rồi.’’ Bà vui mừng đến bật khóc, túm chặt lấy nha hoàn bên cạnh: “Mau, mau đi nói cho thế tử, phu nhân sinh rồi.’’
“Nô tài đi ngay.’’