Hạ nhân là hạ nhân, vào những lúc cần thiết phải gánh tội, thậm chí là chết thay cho chủ tử, đây là chuyện các nàng nên làm. Thấy Phượng Khương Trần bảo vệ mình như thế, trong lòng các nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Trên thế gian này chẳng có mấy người quan tâm đến sự sống chết của thuộc hạ, các nàng phải hi sinh tính mạng vì chủ tử, đó là lẽ bất di bất dịch, các nàng cũng không dám oán trách.
“Được rồi, không cần nói nữa, Vệ tướng quân, phiền ngài đưa người vào phủ, chúng ta sẽ tiến cung ngay lập tức, đừng để Hoàng thượng sốt ruột chờ đợi.” Lần này vào cung, nàng thực sự không sợ hãi chút nào, ngoại trừ người trong bè phái của Đông Lăng Tử Lãng chắc chắn không ai có thể cắn chết nàng, thì ngay cả Hoàng hậu cũng sẽ cảm thấy cực kỳ vui mừng khi phe phái đối lập mình xảy ra chuyện.
Vệ tướng quân cho người đánh xe vào hai nha hoàn đi vào Phượng phủ, còn về phần mấy người thị vệ kia đang ở đâu, Vệ tướng quân cũng thức thời không hỏi, địa vị của đám người đó chắc hẳn không nhỏ, không thể dễ dàng dây vào.
Quá trình tiến cung vô cùng suôn sẻ, đoàn người của Vệ tướng quân thực sự mời nàng vào cung, hoàn toàn không có ý định áp giải, sau khi vào cung cũng không có Cấm vệ quân đi đến, thái giám cũng khách khí với nàng như trước.
Phượng Khương Trần càng thêm chắc chắn chuyện này chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, trái tim lơ lửng trên cao dần dần hạ xuống.
Các đại thần văn võ trong triều đứng thành hai hàng trái phải, vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng thượng ngồi ở ngai vàng trên cao, bởi vì khoảng cách quá xa, Phượng Khương Trần không nhìn thấy rõ biểu cảm của hắn, Cửu hoàng thúc và Thái tử cũng đang ở đây.
Phượng Khương Trần nhướn mày, nàng phát hiện dạo gần đây Thái tử vô cùng tích cực, không còn là vị Thái tử giống như người vô tình trước kia nữa, thời gian này thường xuyên nhúng tay Phượng Khương Trần không dám nhìn nhiều, bình thản bước vào đại điện, cung kính hành lễ, Hoàng thượng sắc mặt tối sầm, không có ý định cho Phượng Khương Trần đứng dậy, Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn quỳ ở đó, dáng vẻ không màng hơn thua.
Mặc dù nàng không tiếp xúc nhiều với Hoàng thượng lắm nhưng cũng biết những vui buồn tức giận mà hắn biểu hiện ra ngoài chưa chắc đã là cảm xúc chân thật của hắn, vẻ mặt tức giận bên ngoài có lẽ không phải là tức giận thực sự mà chỉ để doạ đám thần tử mà thôi.
Hoàng thượng tức giận, chỉ cần một ánh mắt cũng đã đủ để khiến nàng đổ mồ hôi lạnh.
Trong điện Nghị Sự im ắng, Hoàng thượng không nói gì, chúng đại thần cũng không dám nói một lời, Phượng Khương Trần quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Nàng cứ thế vừa chờ vừa đợi, trong lòng âm thầm đếm số, để xem lúc nào Hoàng thượng sẽ phá vỡ sự im lặng trước, hoàn toàn không có vẻ lo lắng ruốt ruột chút nào, quần áo vẫn thoái mái phẳng phiu như cũ.
Khi Phượng Khương Trần đến đến con số ba trăm năm hai, cuối cùng Hoàng thượng cũng mở miệng: “Phượng Khương Trần, ngươi đã biết tội?’’
“Thần nữ không biết.’’ Phượng Khương Trần vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không có lệnh của Hoàng thượng, nàng không thể đứng dậy, cũng không thể ngẩng đầu lên, lúc nói chuyện khó tránh khỏi có chút khàn khàn.
“Bốp…’’ Hoàng thượng tức giận vơ mấy chục quyển tấu chương ném vào đầu Phượng Khương Trần, Phượng Khượng Trần cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm đến gần nhưng lại cố gắng không nhúc nhích, không cho phép mình né tránh.
Bốp, toàn bộ số tấu chương rơi xuống trên đỉnh đầu nàng, Phượng Khương Trần đau đớn, ngay sau đó lại cảm nhận được một chất lỏng nóng ẩm chảy xuống từ trên đỉnh đầu mình.
Máu đỏ tươi thấm đãn mái tóc đen nhánh của nàng, cơn đau khiến Phượng Khương Trần nhíu chặt chân mày, Cửu hoàng thúc cũng khẽ híp mắt lại, động tác rất nhỏ nhưng cũng bị Thái tử đang đứng đối diện hắn phát hiện ra.
Mặc dù ở thời đại này đã có giấy, nhưng lại là loại giấy thô ráp dày cộm, bên ngoài tấu chương còn có một tấm bìa làm bằng gỗ, cực kỳ nặng, mấy chục tấm tấu chương kia nện xuống cùng một lúc, sức nặng của nó là điều có thể tưởng tượng được.
Tí tách tí tách, máu tươi chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả quần áo và hai tay đang đặt trước mặt nàng, nhưng Phượng Khương Trần lại vờ như không phát hiện ra, vẫn lặng lẽ quỳ ở đó.
Hoàng thượng hài lòng gật đầu, đây mới là thái độ của một người thần tử: “Phượng Khương Trần, chỉ trong vòng nửa ngày mà ta đã nhận được mấy chục tấu chương buộc tội ngươi.’’
“Hoàng thượng bớt giận.’’ Lúc nói chuyện, Phượng Khương Trần đã quỳ thẳng người dậy, nếu cứ tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất như thế sẽ làm tăng tốc độ chảy của máu, mất máu quá nhiều sẽ có hại cho sức khoẻ, nàng cần phải cầm máu, cho dù không thể ngăn được máu chảy thì cũng phải cố gắng làm chậm tốc độ nó.