Gia tộc Phượng Ly, lúc nào mới có thể quang minh chính đại hành tẩu…
Gia tộc Phượng Ly, lúc nào mới có thể khôi phục lại quang vinh trước kia đây?
Phượng Khương Trần tự nhận mình là người có mắt nhìn người, nàng có thể nhìn ra được Tôn Chính Đạo không phải giả vờ đang quan tâm đến nàng, và sự bi thương trong mắt Tôn Chính Đạo, mặc dù đã cố gắng che dấu nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được.
Có lẽ giao tình giữa Tôn Chính Đạo và phụ mẫu nàng rất tốt cũng nên.
Phượng Khương Trần thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không có ý định tiếp tục hỏi nữa, càng biết nhiều chuyện thì trách nhiệm trên vai càng nặng nề, bây giờ nàng thậm chí còn không có nặng lực tự bảo vệ mình, đâu còn tâm tư nghĩ đến nhiều chuyện như thế, nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, hơn nữa nếu Tôn Chính Đạo muốn nói thì sẽ tự nói với nàng.
“Tôn thái y, Lý Tưởng thế nào rồi?’’ Thay vì nghĩ đến những chuyện mình không thể giải quyết đó, không bằng hãy loại bỏ từng rắc rối trước mắt thì hơn.
Lý Tưởng giống như một quả bom hẹn giờ, nếu không loại bỏ thì nàng không thể yên tâm được.
Lý Tưởng!
Nhắc đến người này, Tôn Chính Đạo lại tức giận: “Còn thế nào được nữa? Cũng như vậy mà thôi, suốt ngày ở trong Hoàng cung bổ dưỡng toàn nhân sâm tổ yến, không chịu uống thuốc, lại còn than phiền gì mà thuốc đắng quá, rõ ràng không phải cho người uống, liên tục đòi hỏi phải tìm một đại phu Tây y gì đó đến khâu lại cho hắn? Ngày nào cũng dùng chân vẽ những chữ thiếu tay thiếu chân trên mặt đất, đến cả quỷ cũng không thể hiểu nổi.’’
Tôn Chính Đạo chưa bao giờ gặp một người bệnh nào khó chiều như thế, ngay cả đám Hoàng tử Hoàng tôn cũng không khiến hắn tức đến vậy, suốt ngày nói gì mà “Trung y” của bọn họ là vô cùng, chỉ biết trị bệnh đến chết người mà thôi.
Tôn Chính Đạo là quân tử nho nhã, không biết mắng mỏ thô tục, nếu không hắn thực sự muốn chửi bởi mười tám đời tổ tiên của Lý Tưởng, Trung y là gì hắn không biết, nhưng trị bệnh đến chết người thì hắn lại hiểu, đây quả thực là một sự xúc phạm đối với y thuật của hắn.
Khụ khụ, Phượng Khương Trần cắt ngang lời oán giận của Tôn Chính Đạo, nàng không có hứng thú với mấy thứ này lắm: “Vết thương của hắn hồi phục như thế nào rồi?’’ Đây mới là điều nàng quan tâm.
“Không tồi, Hoàng thượng yêu cầu Thái Y viện cho hắn dùng loại thuốc tốt nhất, ngoại thương của hắn thoạt nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không tổn thương đến nội tạng, cho dù không uống thuốc cũng không có trở ngại gì nhiều, bây giờ đã có thể nói nhỏ một vài câu đơn giản, tuy nhiên lại không hề mở miệng tố cáo ngươi.’’ Dày vò người ta đến sống dở chết dở nhưng cũng không để hắn bắt được nhược điểm của mình, chuyện này cũng chỉ có Phượng Khương Trần mới làm được.
Nghề nghiệp đại phu này có gì đó thật không sai mà.
“Tiến triển, nhưng lại không phải chuyện tốt, người như vậy sống sót thực sự là một tai hoạ.’’ Chuyện Lý tưởng giả bệnh chỉ có nàng và Lam Cửu Khánh biết.
Lý tưởng không nên nói nàng mưu hại hắn, nếu không chuyện hắn giả bệnh cũng không thể giấu được, khi chính là tội chém đầu, bây giờ Hoàng thượng không truy cứu nhưng không có nghĩa là sau này cũng không truy cứu.
“Ngươi muốn làm gì hắn? Nếu muốn hắn chết, ta có thể ra tay ngay hôm nay.’’ Tôn Chính Đạo không hề nói đùa, hắn nhìn ra được Phượng Khương Trần thực sự muốn giết Lý Tưởng.
“Không cần, cho dù ta muốn giết hắn cũng không để ngài làm, tính mạng của ngài đáng giá hơn hắn ta rất nhiều.’’ Nếu Tôn Chính Đạo động thủ, Hoàng thượng chắc chắn sẽ điều tra ra được, Phượng Khương Trần không hiểu rốt cuộc giao tình như thế nào mà có thể khiến Tôn Chính Đạo bán mạng cho nàng, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm như thế.
“Là ta tự nguyện, chỉ là lo lắng người này sẽ giở trò với ngươi, nếu hắn nói bậy bạ gì đó trước mặt Hoàng thượng khiến Hoàng thượng nổi lòng nghi ngờ thì sẽ không tốt.’’ Tôn Chính Đạo cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với mình nữa, khi vừa mới gặp Phượng Khương Trần, hắn chỉ nghĩ đến thân phận hậu duệ Phượng Ly của nàng mà giúp đỡ một phen, nhưng sau khi dần dần tiếp xúc nhiều, hắn lại từ từ xem nàng như một vị chủ nhân để cung phụng.
Phượng Khương Trần gõ gõ mặt bàn, nhíu mày: “Lý Tưởng nhất định phải loại bỏ, nhưng không cần hi sinh vô ích chỉ vì một người như vậy, ta sẽ nghĩ cách để toàn vẹn đôi đường.’’