Thấy Tô Quán dù đã cố gắng trang điểm lộng lẫy nhưng vẫn không thể che đi sắc mặt tái nhợt, Phượng Khương Trần chỉ có thể nói: “Mặt mũi của Cửu Hoàng thúc đúng là không phải chỉ lớn bình thường nhỉ, Tô Quán đã bệnh thành như thế mà còn ngoan ngoãn đến dự tiệc.”
Sau khi đoàn người đã an vị, Cửu Hoàng thúc không nói một câu nào, ra hiệu hạ nhân mang thức ăn lên, nhìn dáng vẻ này dường như thật sự chỉ đơn giản ăn một bữa cơm. Trái lại Thái tử và Đông Lăng Tử Lãng chào hỏi mấy người vừa đến vài câu, không khiến Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm cảm thấy bị đối xử lạnh nhạt.
Hôn sự giữa Bắc Lăng Phượng Khiêm và An Yên vốn chưa được xác định, nhưng cũng xem như không thể nào tách ra được nữa.
Tuy nói hoàng thượng có được một vị tướng như Lý Tưởng, sớm sớm tối tối đều muốn kích động chiến tranh với vài quốc gia khác, có thể xem là Thiên Lôi dũng mãnh trên chiến trường. Còn nói về chuyện muốn một hơi nuốt hết Tam Quốc, Đông Lăng nào có thực lực cỡ đấy, với một quốc gia như Bắc Lăng, đương nhiên đặt chủ trương xoa dịu làm đầu.
Hòa thân chính là biện pháp tốt nhất, xem như Đông Lăng có Thiên Lôi dũng mãnh, nhưng nhỡ ba quốc gia còn lại kết bè liên thủ đối phó với Đông Lăng, Đông Lăng sẽ không thể nào chịu nổi, lôi kéo một quốc gia lạc hậu nhưng lại thiện chiến như Bắc Lăng là chuyện phải làm, gả công chúa đến đó cũng vì muốn để đối phương được yên tâm.
Công chúa của hoàng thất được hưởng thụ sự tôn quý và vinh sủng từ thân phận, thì họ cũng phải vì quốc gia mà nỗ lực. Nếu như chỉ là hòa thân bình thường thì có thể tùy tiện tìm một nữ tử trong tộc rồi phong làm công chúa gả đi là được. Nhưng Bắc Lăng Phượng Khiêm đã điểm tên chọn mặt An Yên, lại vào lúc mấu chốt đối đầu với Tam Quốc, hoàng thượng không thể vì một nữ nhi mà phá hỏng quan hệ ngoại giao của hai nước.
Đồng thời, vì để mê hoặc kẻ địch, lại vì muốn tranh thủ kéo dài thời gian, nên hoàng thượng cũng sẽ không kẻ gần kẻ xa với Nam Lăng và Tây Lăng, sẽ càng không lãnh đạm với hai nước này.
Trước khi thương lượng ổn thỏa việc hòa thân thì mối quan hệ với các nước này chắc chắn sẽ không có gì thay đổi. Dù sao Nam Lăng và Tây Lăng đều đã gả quý nữ đến Đông Lăng, thành thật mà nói thì hai nước này không khiến Đông Lăng phải thiệt thòi gì cả. Nếu như có chuyện xảy ra, đến lúc đó Đông Lăng hoàn toàn có thể diệt trừ quý nữ được gửi đến hòa thân đó, hoặc là dùng quý nữ hòa thân đó làm cớ để phát động chiến tranh.
Nghe thái tử, Đông Lăng Tử Lãng, Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm ngươi tới ta đi thăm dò qua lại, đột nhiên Phượng Khương Trần cảm thấy thật bi ai thay cho An Yên, Dao Hân và Tô Quán. Phía sau vinh hoa phú quý đều là máu và nước mắt, có cao quý đến đâu, xinh đẹp đến đâu thì cũng thay đổi, trở thành một con cờ, mặc người định đoạt.
Phượng Khương Trần cũng chỉ cảm thán hai câu rồi thôi, muốn nói đáng thương thì nàng cũng rất đáng thương đấy thôi. Nàng có thương tiếc cho mấy người An Yên đi nữa, có bị đánh thì đánh không lại, mắng thì không mắng nổi, nàng thương tiếc cho người ta, thế thì ai thương tiếc cho nàng đây!
Phượng Khương Trần biết mình hôm nay đã chiếm đủ ánh hào quang rồi, lại thêm đang là tình huống thế này, nàng chỉ là một cái phông nền, sau khi lắng nghe vài câu cho có rồi thì tập trung tinh thần tiếp tục dùng bữa.
Cửu Hoàng thúc chuẩn bị đồ ăn và điểm tâm đều phù hợp với tình hình, đại đa số đều dùng lá sen và hạt sen, ăn ngon miệng mà mùi sen càng thơm ngát, Phượng Khương Trần ăn đến sung sướng cả người. Vương Cẩm Lăng dường như cũng không mấy hứng thú lắm với chuyện hòa thân, thỉnh thoảng sẽ lấy ít đồ ăn cho Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần cũng sẽ ngẫu nhiên nở nụ cười ngọt ngào, nhiều lúc còn đụng phải ánh mắt của Vương Cẩm Lăng, hai người bèn nhìn nhau cười, không nói gì nhưng lại vô cùng đồng điệu đến khác thường, rất khó để mà diễn tả được cảm giác này. Hai người ăn ý không để ý đến sự tồn tại của những người còn lại, nhưng những người còn lại thì không thể nào không để tâm đến hai người họ.
Không biết là ai dẫn đầu, đám người đột nhiên ngừng trò chuyện, cùng nhau nhìn về phía Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng. Phượng Khương Trần không phát hiện ra, còn Vương Cẩm Lăng thì phát hiện nhưng làm như không biết, tay liên tục lấy đồ ăn cho Phượng Khương Trần, thỉnh thoảng còn cười ăn ý với Phượng Khương Trần…
Khụ khụ… Phượng Khương Trần lại bị sặc, sau đó đột nhiên đám người xung quanh cũng phát hiện ra có gì đó sai sai.
Quá yên tĩnh!
Phượng Khương Trần ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình, nhất là ánh mắt của Cửu Hoàng thúc, vừa lúc giao nhau với ánh mắt của nàng. Chẳng biết vì sao khi đối diện với ánh mắt gần như không có tí cảm xúc nào của Cửu Hoàng thúc, Phượng Khương Trần chột dạ quay mặt sang Vương Cẩm Lăng, hỏi: “Trên mặt ta có dính cái gì sao?”
Tại sao tất cả mọi người đều đang nhìn về phía nàng vậy.
“Có, khóe miệng có dính vụn đồ ăn kìa.” Vương Cẩm Lăng cười cười, nói, không đợi Phượng Khương Trần kịp phản ứng lại thì đã rút một chiếc khăn, lau sạch sẽ lớp dầu mỡ vụn thức ăn còn dính bên khóe miệng Phượng Khương Trần ngay trước mặt mọi người.
Ầm…
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy máu trong người mình đang chảy ngược, một luồng khí nóng xông thẳng lên mặt, gương mặt lập tức đỏ ửng, nhìn Vương Cẩm Lăng chằm chằm không chớp mắt.