Trong hoàng thành này còn có ai không biết Phượng Khương Trần sao?
“Nàng rất nổi tiếng à?” Huynh trưởng của Kính Nguyệt không hiểu gì cả.
“Đâu chỉ nổi danh, Phượng tiểu thư chính là nhân vật nổi danh Tam quốc!” Vẻ mặt nam nhân kia càng sắc hơn.
“Tiểu đệ mới tới hoàng thành, thật đúng là không biết, thỉnh mong huynh đài giải thích nhiều thêm.” Vẻ mặt của huynh trưởng Kính Nguyệt đầy thành khẩn. Tròng mắt nam nhân vừa nói kia vừa chuyển, đã kể hết chuyện Phượng Khương Trần cứu Vương Cẩm Lăng ở cửa thành, hay an trí cho dân chúng bị thương ra làm sao, cuối cùng còn kể luôn chuyện bản thân nghe được là Phượng Khương Trần đã đại chiến Dao Hoa Công chúa và Tô Quán trong Thú Uyển, tất cả đều nói ra hết.
“Phượng tiểu thư không chỉ có thiện tâm nhân mỹ, mà văn võ cũng song toàn. Thương Sơn Mặc Vân của Nam Lăng, rồi Hãn huyết bảo mã của Tây Lăng thì có làm sao? Phượng tiểu thư mà ra tay, chúng nó đều phải ngoan ngoãn nghe theo!”
“Phượng tiểu thư này thật sự là một kỳ nữ!” Huynh trưởng của Kính Nguyệt nhìn về phía Phượng Khương Trần với vẻ mặt sùng bái, ánh mắt này hệt như Kính Nguyệt đang nhìn Vương Cẩm Lăng vậy.
“Tất nhiên rồi! Sao nữ nhân của Phượng tướng quân có thể kém cỏi được?” Bát quái nam vẻ mặt kiêu ngạo, trong lòng tự nói một câu thật có lỗi. Hắn đã không nói ra chuyện Phượng Khương Trần thất trinh trước thành hôn, rồi còn bị người từ hôn nữa.
Chuyện này… vẫn không nên nói thì tốt hơn.
Huynh trưởng của Kính Nguyệt liên tục gật đầu. Hắn nhìn Vương Cẩm Lăng và Phượng Khương Trần một đôi bạch y và hồng y, nói đầy cảm khái: “Đại công tử và Phượng tiểu thư đứng chung một chỗ thật sự là tuyệt phối. Trên thế gian này, nữ tử có thể xứng đôi với Đại công tử, sợ cũng chỉ có một kỳ nữ như Phượng tiểu thư vậy!”
Lời này vừa nói ra, phần lớn người đều đồng tình. Nếu không nói đến chuyện trước đó của Phượng Khương Trần, quả thật hai người này ở bên cạnh nhau, vô cùng xứng đôi.
Tất nhiên cũng có người đen mặt, ví dụ như Kính Nguyệt.
“Tuyệt phối sao?” Cứu Hoàng thúc ngồi trong xe ngựa, thu hết mọi chuyện bên ngoài Trục Phong lâu vào trong đáy mắt. Sau khi nghe xong câu này, khuôn mặt vốn đã đen càng trở nên đen hoàn toàn.
Ôi! Không chỉ Thái giám mà hai xa phu bên ngoài xe ngựa, mà cả hai con ngựa kia cũng lo lắng khuỵu chân.
Đây là trời tháng bảy mà, lạnh lẽo quá!
“Gia?” Thái giám run rẩy hỏi.
Trước đó nói là bọn họ chỉ cần đối một câu thôi, không ngờ Thù Ngôn tiên sinh lại xấu xa như vậy, ra liên tiếp năm câu thơ đối vô cùng xảo quyệt, khi điếm tiểu nhị mang lên, chính hắn ta cũng thấp thoáng có chút bất an và lo lắng.
Các bạn dô trang nguồn làm ra để ủng hộ chúng mình lên truyện nhé!
Dù hắn ta chỉ là một tiểu nhị, nhưng hắn ta sáng suốt hơn người đọc sách bình thường nhiều. Những văn đối này hắn ta đều có thể đối được, nhưng sợ là trong Trục Phong lâu này, sợ là một câu người ta cũng khó đối ra được, vậy mà Thù Ngôn tiên sinh lại ra một hơi đến năm câu, đây rõ ràng không phải là làm khó Đại công tử à?
Năm vế đối vừa được đưa ta, trong ngoài Trục Phong lâu đều trở nên im lặng. Ánh mắt mọi người đổ hết vào năm vế đối này, sau đó tiếng xì xào lập tức nổi lên.
“Sao mà đối được nhưng câu này, đây căn bản là không đối được!”
“Mấy câu này cũng khó quá rồi! Ta thật sự may mắn, câu đối của Trục Phong lâu ban nãy không phải là do Thù Ngôn tiên sinh ra, nếu không, sợ là cả đời này, ta cũng không vào được Trục Phong lâu này!”
“Năm vế này, rồi còn thời gian một nén hương. Rõ ràng là Thù Ngôn tiên sinh đang làm khó Đại công tử!”
Tất cả mọi người đều lo lắng cho Vương Cẩm Lăng, chỉ có Phượng Khương Trần là vẫn rất thoải mái, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ không có nửa phần lo lắng nào.
“Tiểu thư, người không lo cho công tử à?” Tiểu nha hoàn sau lưng nhỏ giọng hỏi.
“Có cái gì mà phải lo chứ?” Phượng Khương Trần bĩu môi. Nàng còn lo lắng cho đám văn thơ trên nhã gian kia kìa, không biết nàng có đối được không nữa.
“Mấy vế trên này khó như vậy, nhỡ công tử không đối được thì phải làm sao?” Thời gian chỉ có một nén hương, vậy phải làm thật nhanh mới có thể đỡ được.