Hơn nữa, ngươi cũng chỉ ném cho người ta một câu tỷ muội ở ngoài miệng mà thôi, hơn nữa còn có mấy phần ân huệ nhỏ, căn bản là không hề thay đổi thân phận địa vị của đối phương.
So sánh rõ hơn, ví như Cửu Hoàng thúc nói với nàng: “Phượng Khương Trần, ta xem nàng như một muội muội.”
Nhưng “muội muội” này là nàng phải quỳ xuống trước mặt Cửu Hoàng thúc, trong lòng nàng có thể cảm thấy công bằng sao?
Nếu là muội muội, dựa vào đâu mà đối phương có thể là một Hoàng thúc cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một tiểu thư Hầu phủ, không thể là công chủ, quận chúa?
Hơn nữa, nàng còn coi nha hoàn là tỷ muội. Hoàng hậu, Quý phi sẽ xem nàng là tỷ muội sao? Sẽ không…
Nếu người khác không giảng nhân quyền với nàng, cần gì nàng phải giảng nhân quyền cho người khác, này không phải là ngu ngốc sao?
Trong lúc Phượng Khương Trần nghĩ đến cái suy nghĩ ngu ngốc kia của Lý Tưởng, nha hoàn đã thay quần áo xong cho nàng, đưa nàng đến trước mặt tấm gương, giúp nàng búi một mái tóc.
Tay nghề của nha hoàn Vương gia rất thành thục, hai ba cái đã búi được phần tóc dài xõa của Phượng Khương Trần, ngón tay nhẹ nhàng lướt một cái, một búi tóc Lăng Vân Kế đã thành hình.
“Tóc của tiểu thư dày lại mềm mại, lúc búi tóc cũng không cần dùng tóc giả!” Nha hoàn khen, lại lấy từ trong hộp trang sức ra một cây trâm vàng đung đưa cài vào trong búi tóc nàng. Trên trâm tóc vàng có một viên ngọc lóe sáng, tô điểm cho cả người Phượng Khương Trần càng thêm rực rỡ tươi đẹp.
“Từ khi nào ta có một món đồ như thế này vậy?” Phượng Khương Trần biết bản thân chỉ có mấy món trang sức đơn giản, căn bản không có thứ nào quý giá như thế này.
Nếu có một món trang sức quý trọng như này, lần thi hội trước nàng cũng không ăn mặc đơn giản như vậy.
Nụ cười trên mặt nha hoàn lập tức cứng đờ, nàng ấy đứng yên tại chỗ, cả đám cúi đầu xuống.
“Có chuyện thì nói. Đừng quên ta mới là chủ tử của các ngươi, khế ước bán thân của các ngươi đang ở trên tay ta!” Phượng Khương Trần lấy ra một cây trâm ngọc bích từ trong hộp phục sức, xoay xoay trong tay. Nhìn thì có vẻ nàng đang thưởng thức tùy tiện, nhưng nó lại mang một cảm giác đầy uy hiếp.
Bốn nha hoàn trong phòng vừa nhìn thấy tình cảnh này, liền quỳ “bộp” xuống đất một cái: “Tiểu thư thứ tội, nô tỳ không có ý muốn giấu diếm tiểu thư.”
Các nàng đều biết vị tiểu thư trước mặt này không hiền lành, cũng không phải kiểu người dễ bị ức hiếp.
“Vậy nói đi, những đồ trang sức này ở đâu ra?” Trong lòng Phượng Khương Trần tự hiểu, rằng chắc chắn đây là những thứ Vương Cẩm Lăng tặng cho, chỉ là nàng thấy trong lòng mất hứng khi người bên cạnh lừa gạt mình.
Đúng là những người này xuất thân từ Vương gia không sai, nàng cũng không cấm các nàng ấy không được tiếp xúc với người của Vương gia, cũng không bảo các nàng phải rời bỏ vương gia, nhưng việc giấu diếm chủ tử như thế này không phải là điều nên làm.
chủ tử của các ngươi. Trước khi các ngươi có làm bất cứ chuyện gì, cũng phải nhớ kỹ điều này. Nếu chuyện thế này lại lặp lại thêm một lần nữa, Trung Nghĩa Hầu phủ này cũng không phải là nơi các ngươi có thể ngây người nữa đâu.”
Bộp! Phượng Khương Trần ném lại cây trâm ngọc vào trong hộp trang sức. Một tiếng vang này khiến bốn nha hoàn cả kinh, cảm giác như cây trâm ngọc vừa được ném vào trong lòng các nàng, vội vã đáp: “Dạ!”
“Đứng lên đi.” Phượng Khương Trần ra lệnh với tâm trạng không tốt.
Nàng bỗn nhiên nhớ đến lời của Vũ Văn Nguyên Hòa, nói là nàng vẫn luôn tự tại trong quý phủ, không có người ngoài cũng không có gian tế, làm cái gì cũng không cần lo lắng. Nhưng còn bây giờ thì sao?