Cửu Hoàng thúc cúi người chồm đến, càng lúc càng tới gần hơn…
Hai mắt Phượng Khương Trần càng trừng to hơn. Thấy tuấn nhan phóng đại trước mặt, trong phút chốc, nàng không biết phải phản ứng lại như thế nào. Hai tay nàng siết chặt hà bao, muốn đẩy Cửu Hoàng thúc ra, nhưng hai tay nàng cũng không chịu khống chế nữa, có thế nào cũng không cử động được.
Mùi hương trúc diệp thản nhiên khiến hương trà trong thùng xe bị xua mất. Lúc này đây, hai người gần trong gang tấc, hô hấp giao hòa. Phượng Khương Trần có thể cảm nhận được hơi nóng từ hơi thở của Cửu Hoàng thúc truyền đến. Nàng khẽ nuốt nước miếng một cái, Phượng Khương Trần cảm thấy ngay cả hô hấp của mình cũng trở nên cẩn thận.
Thình thịch thình thịch… Dường như Phượng Khương Trần có thể nghe được cả tiếng tim đập như sấm kia của mình. Nàng miệng khô lưỡi nóng, đứng ngồi không yên, nhưng Cửu Hoàng thúc ở ngay trước mặt, nàng lại không dám vọng động.
Lúc này không thể so với đêm đó. buổi tối không có đèn, tuy là hai người kề cận nhau, nhưng ở trong bóng đêm, nàng không thấy rõ gì cả, hơn nữa trên người nàng có thương tích, chỉ lo đau thôi, căn bản nàng không có tâm trạng gì nghĩ nhiều.
Nhưng bây giờ, ở trong xe ngựa nho nhỏ, Cửu Hoàng thúc lại dựa vào mình gần như vậy. Không khí này, nhìn thế nào cũng thấy ái muội, Phượng Khương Trần vô cùng muốn phá vỡ bầu không khí kiều diễm này, nhưng chỉ có thể hữu tâm vô lực.
Đối mặt với Cửu Hoàng thúc bước tới gần, nàng chỉ có thể im lặng tự hỏi lòng mình: Cửu Hoàng thúc, rốt cuộc ngài đang muốn làm cái gì vậy? Sống hay chết ngài nhanh biểu thị đi, ngài như vậy khiến ta căng thẳng lắm.
Phượng Khương Trần vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, ánh mắt vẫn mở to, vừa chua xót vừa mờ mịt, nhưng nàng cũng không dám nháy mắt. Lúc này hầu như hai người cũng chỉ cách nhau một khoảng tay, nàng sợ hãi nháy mắt, hai phần lông mi bèn dính vào nhau, sau đó sự việc trở nên không còn rõ ràng lắm.
Ngay khi Phượng Khương Trần nghĩ điều này, thời gian như đọng lại. Cửu Hoàng thúc vẫn cứ nhìn như thệ, thẳng đến lúc mãi mãi sánh cùng trời đất, cuối cùng Cửu Hoàng thúc cũng mở miệng: “Nhắm mắt lại.”
Dường như ngữ điệu thong thả có khả năng mê hoặc lòng người, khiến người ta không tự chủ được mà làm theo lời của hắn.
“Nhắm, nhắm mắt lại?” Phượng Khương Trần lắp bắp, trong lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi, hà bao trong tay cũng bị mồ hôi làm cho ướt sũng nước, lông mi thật dài của nàng chấp chới như cánh bướm, nhẹ nhàng rung động, nhìn bên ngoài khiến người ta thấy trìu mến.
Cửu Hoàng thúc không nói gì, cứ nhìn Phượng Khương Trần như thế, trong con ngươi là sự kiên định không để ai cự tuyệt. Phượng Khương Trần cũng không biết vì sao, khi nhìn vào ánh mắt của Cửu Hoàng thúc, nàng cứ thuận theo mà nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng bồn chồn.
Cửu Hoàng thúc, rốt cuộc là ngài đang muốn làm gì vậy? Không phải muốn hôn nàng đấy chứ? Nếu thật sự là ngài muốn hôn nàng, thì nàng vẫn nên liều mạng từ chối hay nên ỡm ờ đây?
A, sao mà khó thế này, nếu nàng từ chối thì Cửu Hoàng thúc có thể nổi giận hay không? Nếu nàng ỡm ở thì Cửu Hoàng thúc có thể cảm thấy nàng tùy tiện quá không?
Nội tâm Phượng Khương Trần giãy dụa đủ điều, hà bao trong tay đã bị nàng bóp đến mức không còn nhìn thấy hình dáng nữa. Lúc này nàng còn căng thẳng hơn cả lần đầu tiên nàng lên bục phát biểu. Nàng, nàng nàng… muốn chạy trốn quá!
Tuy là nói trước đó Cửu Hoàng thúc cũng có từng hôn nàng rồi, nhưng cái hôn kia chỉ ngừng trên sợi tóc của nàng, hơn nữa khi đó lại là buổi đêm, căn bản nàng không hề xấu hổ như lúc này.
Lông mi Phượng Khương Trần càng ngày càng run rẩy lợi hại hơn, nhưng Cửu Hoàng thúc lại chậm chạp mãi không làm gì.
Nhắm mắt lại, cảm giác của nàng ngày càng trở lên linh mẫn, thì trừ mùi trúc diệp dễ ngửi trên người Cửu Hoàng thúc ra, dường như Phượng Khương Trần còn ngửi được một chút mùi thuốc mới đặc biệt trên người nam tử này, một mùi thuốc thấp thoáng.
Mùi thuốc? Cửu Hoàng thúc bị thương? Phượng Khương Trần giật mình một cái, rồi đột nhiên như nàng đã thanh tỉnh. Nhưng vào lúc này, Phượng Khương Trần phát hiện ra có một thứ gì đó lạnh lẽo áp lên mi mắt mình, khiến nàng nhảy dựng lên.
Phượng Khương Trần kinh ngạc nẩy người, nhanh chóng mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy Cửu Hoàng thúc thu tay lại: “Cửu Hoàng thúc. Ngài, ngài làm cái gì vậy?”
Không biết có phải là tự nàng nghĩ nhiều hay không, hay là do độ ấm của xe ngựa này cao, hai má Phượng Khương Trần hoàn toàn hồng cả lên, hệ như một cây táo mùa thu vậy. Nếu Tôn Chính Đạo nhìn thấy, tuyệt đối sẽ nói Phượng Khương Trần đang bị bệnh.
“Trên lông mi ngươi có dính chút bẩn gì đó, bổn vương gỡ xuống giúp ngươi. Sao nào? Ngươi hy vọng bổn vương làm gì?”
Đông Lăng Vũ Cửu kéo dài khoảng cách của hai người, nghiêm túc nói xong lời đùa bỡn. Phượng Khương Trần nhìn ánh mắt hắn, phát hiện ra cái hình ảnh nho nhỏ trong mắt Cửu Hoàng thúc kia đang đỏ bừng hai má, bộ dáng vừa khẩn trương vừa mong chờ.