“Có ti chức!” Vương Nghiệp vội dẫn nhân mã vọt vào. Thấy hai bên xung đột, hắn cũng không liều lĩnh tiến lên, chỉ quỳ một gối xuống: “Ra mắt Phượng tiểu thư.”
“Đi, đi tìm Vệ tướng quân của bộ binh, hỏi hắn thử, từ khi nào thị vệ của Nam Lăng có thể tùy tiện bắt giam dân chúng Đông Lăng ở Đông Lăng chúng ta?”
Bây giờ Phượng Khương Trần thật sự không dễ ức hiếp. Bất kể trong lòng có nghĩ thế nào, ít nhất Hoàng thượng cũng đặt Phượng phủ trong lòng, quang vinh sủng chính thịnh, mà nhân mạch trong tay nàng có thể phát huy được.
Hoặc nhiều hoặc ít, những người đó cũng sẽ cho nàng một chút mặt mũi. Phải biết rằng, đôi mắt kia của Vệ phu nhân, chính là tôn trọng nàng.
Phượng Khương Trần tuyệt đối không quan tâm nếu mình có khiến chuyện này to ra. Dù sao nếu làm lớn đến chỗ Hoàng thượng, nhiều nhất thì bên ngoài Hoàng thượng cũng chỉ quở trách nàng không có chừng mừng, sau lưng thì chắc chắn sẽ thấy nàng như tri kỷ. Việc này vậy là thỏa đáng!
Dù sao nàng cũng không phải đánh vào Tô Quán, hơn nữa lỗi sai lại ở đối phương, tiếc là Phượng Khương Trần nàng có thể chịu, Tô Quán cũng không kém. Nói chung, đích nữ Tô gia của Nam Lăng đào tạo ra, dù sao ánh mắt kiêu ngạo cũng sẽ không thua kém nàng,
Người Đông Lăng có thể chậm trễ Tô Quán như vậy, còn không phải ỷ mình là người có thể tạo ra sấm sét rung trời sao? Họ không phải muốn nàng ta bị như Tây Lăng Thiên Lâm, cứ “bệnh” nằm trên giường sao?
Trong lúc Phượng Khương Trần và thủ lĩnh thị vệ Nam Lăng đang căng thẳng, thị nữ bên cạnh Tô Quán đã vội vã chạy ra.
Khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt trong tròn, lúc cười rộ lên thì hé ra hai cái răng nanh nhỏ. Trông qua nàng ta rất ngây thơ đơn thuần, dễ dàng khiến người ta buông bỏ đề phòng.
Sau khi thị nữ mặt tròn đứng yên tại chỗ ổn định lại hơi thở hỗn loạn, nàng ta cung kính tiến lên hành lễ với Phượng Khương Trần và Tôn Chính Đạo: “Nô tỳ Thu Vũ ra mắt Phượng tiểu thư, Tôn đại nhân.”
Nàng ta nhìn không chớp mắt, hệt như không nhìn thấy thị vệ đang căng thẳng, cũng không thấy khuôn mặt sưng đỏ của người thị nữ kia.
Vừa liếc mắt một cái, Phượng Khương Trần đã hiểu ngay đây là một nữ tử rất có tâm cơ. Nha đầu tên Thu Vũ này mới đúng là tâm phúc của Tô Quán.
Phượng Khương Trần kiêu căng nhìn về phía phát ra ân thanh, cũng không liếc mắt nhìn người.
Dù sao hôm nay nàng cũng đủ cao ngạo rồi, ngại gì chút này.
Thu Vũ hệt như không nhìn thấy, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn như trước: “Phượng tiểu thư, Tôn Thái y, tiểu thư nhà ta bảo nô tỳ đến nói với hai vị một tiếng, cơ thể người đã tốt hơn rồi, đã nhọc Phượng tiểu đích thân đến đây một chuyến rồi về. Nhất định hôm khác người sẽ đến cửa nói cảm ơn người.”
Phượng Khương Trần biết hôm nay nàng không thể làm lớn chuyện này, xem ra nàng vẫn coi thường Tô Quán rồi. Dù có hơi đáng tiếc, nhưng Tô Quán lui mình nhanh như vậy, nàng còn càn quấy nữa thì không hợp lẽ.
“Không cần khách sáo. Nếu Tô tiểu thư đã không còn gì nữa, vậy chúng ta cũng không thêm ngây người ở đây, tránh để quấy rầy Tô tiểu thư tĩnh dưỡng.” Cổ sát khí trên người Phượng Khương Trần kia cũng được thu lại: “Vương đại nhân, gây thêm phiền phức cho ngài rồi. Chúng ta đi thôi!”
Nói xong, nàng nghênh ngang ra khỏi Tĩnh Thu viên, còn hung hăng lườm thị vệ Nam Lăng một cái. Mặt của một đám thị vệ Nam Lăng lập tức đỏ lên, dù thấy khuất nhục cũng chỉ có thể chịu trận.
Phượng Khương Trần vừa đi, Thu Tuyết liền hất cái mặt sưng đỏ lên hỏi: “Thu Vũ, vì sao phải để nàng ta đi? Nàng ta nói năng lỗ mãng về Tô gia, căn bản không coi tiểu thư nhà chúng ta ra gì, vậy sao ngươi còn phải đối đãi với nàng ta khách sáo như vậy?”
Bị Phượng Khương Trần đánh cho hai bạt tai, Thu Tuyết đã oán hận Phượng Khương Trần rất nhiều, cũng không phải hai, ba câu là có thể bỏ qua được.
Đừng thấy mặt tròn của Thu Vũ mà nghĩ nàng ta vô hại, lúc trừng người kia khí thế cũng không thua kém: “Thu Tuyết, ta biết ngươi đang suy nghĩ vì chủ tử, nhưng ngươi cũng phải xem thử chúng ta đang ở đâu. Ngươi đang ở Tô gia đấy! Ngươi nghĩ Phượng tiểu thư còn là cô nữ như trước kia, có thể dễ dàng bị ức hiếp sao? Cho dù Phượng tú có còn là cô nữ kia, thì cũng không phải người ngươi có thể lên mặt được. Tiểu thư cần chúng ta giữ thể diện cho người, ngươi đừng quên chúng ta là hạ nhân của Tô gia, dù bình thường có tinh quý hơn thì cũng không thay đổi được xuất thân này. Phượng tiểu thư không phải người ngươi và ta có thể lên mặt!”