Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 610




Sau khi Hoàng thượng trăm tuổi, mặc dù giữa Thái phi và Thái hậu chỉ khác có một chữ nhưng lại khác một trời một vực, nói không chừng ngay cả Thái phi nàng ta cũng chẳng làm được mà bị chôn theo Hoàng thượng.



Phượng Khương Trần không thừa nước đục thả câu mà nói thẳng: “Nói thật là sức khỏe của nương nương rất tốt.” Đây là lời nói thật, chỉ tiếc chả ai chịu tin.



“Vậy nói dối thì sao?” Tạ quý phi lười để ý tới chút mánh khóe của Phượng Khương Trần, ngược lại nàng ta truy hỏi khả năng khác.



“Nói dối chính là nương nương người bị trúng độc, Khương Trần không giải độc được.” Đây thực sự là lời nói dối, Tạ quý phi hoàn toàn không bị trúng độc, cùng lắm chỉ bị người ta hạ thuốc không làm tổn hại sức khỏe mà chỉ khó có thai mà thôi.



Nụ cười trên mặt Tạ quý phi cứng đờ, ngay sau đó khôi phục lại bình thường: “Phượng tiểu thư quả nhiên là một người tuyệt vời, thảo nào Nhị phu nhân thích ngươi như vậy, bổn cung cũng rất thích ngươi. Người đâu, mang bộ trang sức trân châu vàng Nam Lăng mới của bổn cung tặng cho Phượng tiểu thư.”



“Khương Trần đa tạ nương nương ban thưởng.” Phượng Khương Trần hào phóng quỳ xuống tạ ơn.



Tuy rằng người nhà họ Tạ không tốt lành gì, nhưng được cái ra tay rất rộng rãi. Nàng biết bộ trang sức trân châu vàng của Nam Lăng là cống phẩm, sang tay có thể bán được không ít tiền, lát về hỏi Tô Vân Thanh xem hắn có mua không?



Tạ quý phi đứng dậy tự mình đỡ Phượng Khương Trần lên, dáng vẻ được cưng chiều mà sợ của Phượng Khương Trần khiến Tạ quý phi rất hài lòng: “Bổn cung vừa gặp Phượng tiểu thư đã thấy thích, sau này rảnh rỗi có thể thường xuyên đến thăm bổn cung.” Tạ quý phi nhẹ nhàng vỗ bàn tay của Phượng Khương Trần, nói với vẻ mặt vui mừng.



“Khương Trần sợ hãi, đa tạ nương nương nâng đỡ, chỉ cần nương nương không chê Khương Trần tay chân vụng về, lại không biết ăn nói. Khương Trần nhất định sẽ tới làm phiền nương nương.” Phượng Khương Trần tỏ ra cực kì vui mừng.



Thái độ như vậy càng làm Tạ quý phi hài lòng, nói thêm vài câu mới sai cung nữ tiễn Phượng Khương Trần xuất cung.



“Nương nương, Phượng tiểu thư này cũng là một người có tầm mắt hạn hẹp.” Văn Trúc khinh thường nói, nghĩ đến hai cung nữ chết yểu liền cảm thấy buồn nôn.



“Kiêu căng hơn một chút cũng là một cách hay, một cô gái yếu đuối như nàng ta suy cho cùng vẫn phải tìm chỗ dựa. Mặc dù đại công tử nhà họ Vương khá tốt, nhưng không phải là một mối lương duyên tốt, bây giờ đại công tử có thể bảo vệ nàng ta, sau này có vợ thì không thể tùy tiện như vậy.



Hiện tại, nàng ta là tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu chắc chắn sẽ không làm thiếp của người ta rồi. Tuy rằng nhà họ Tạ ta không bằng nhà họ Vương, nhưng đâu phải ai cũng có thể dựa dẫm, có nhà họ Tạ ta chống lưng, nàng ta nên mừng thầm rồi.”



Sự thân thiết lúc trước trên mặt Tạ quý phi hoàn toàn biến mất, trong con ngươi lạnh lẽo mang theo tia u ám: “Văn Trúc, điều tra cho bổn cung, ngoài ra sai người tìm từng ngóc ngách, một khi phát hiện chỗ nào có vấn đề thì giải quyết ngay tức khắc.”



“Dạ, nương nương.” Văn Trúc lui xuống với vẻ mặt ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn bầu trời không sao, nàng ta thở dài thật sâu.



Chiêu Yên này sợ là sắp nhuốm một trận máu tươi, Phượng Khương Trần này thực sự là một người xui xẻo, nàng ta vừa vào cung nào thì cung đó máu tươi không ngừng…



Khi Phượng Khương Trần ra khỏi cung, mới phát hiện người trong cung không chuẩn bị xe ngựa cho nàng. Trời tối rồi, sao một cô gái yếu đuối như nàng trở về được?



Phượng Khương Trần hơi do dự, liệu có nên quay lại cung hỏi một câu hay không? Dù sao một cô nương đi một mình trên đường giữa đêm hôm khuya khoắt là hành động thiếu sáng suốt. Nhưng khi Phượng Khương Trần định quay đầu lại, xa phu của Vương Cẩm Lăng cầm theo đèn lồng đi tới từ một chỗ tối.



“Phượng tiểu thư, công tử nhà ta chờ người đã lâu.”



Xem ra, hoàng cung không sắp xếp xe ngựa là do Vương Cẩm Lăng dặn dò từ trước.



Nghĩ đến chuyện hôm nay xảy ra, Phượng Khương Trần lại cảm thấy đau đầu, người cuối cùng nàng không muốn gặp nhất chính là Vương Cẩm Lăng. Nàng biết Vương Cẩm Lăng có nhiều câu muốn hỏi nàng, nhưng nàng không thể nói, cũng không muốn nói dối Vương Cẩm Lăng.