Trác Đông Minh vẫn không nhúc nhích trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng lại khuyên bảo: “Đông Minh, Khương Trần tự biết có chừng mực. Ngươi thấy vừa nãy nàng ấy cũng không cậy mạnh mà chạy loạn ở bên ngoài, mà đợi cho tiếng nổ ngừng lại mới ra mặt, có thể thấy được nàng là vì lo cho an toàn của dân chúng. Nghe lời của nàng nhất định sẽ không có việc gì.”
Quên mình vì người khác không phải tác phong của bọn họ, nhưng mà bản thân an toàn rồi thì ra tay tương trợ cũng là điều cần thiết, dù thế nào thì chuyện này cũng là do hắn mà ra.
“Được rồi, ta sẽ đi sắp xếp.” Trác Đông Minh tuy rằng không phụ trách an ninh trong thành ngày hôm nay, nhưng mà dù sao thì trong tay hắn ta cũng có lệnh bài phòng ngự của hoàng thành, nên ngay lập tức liền sắp xếp được mấy người đến giúp đỡ.
“Tại sao người già phụ nữ với trẻ nhỏ được đi trước chứ, chẳng phải là nên để nam tử trưởng thành đi trước sao? Bọn họ mới là trụ cột của gia đình, nếu bọn họ xảy ra chuyện thì nguyên một nhà sẽ đổ nát mất.” Thấy quan sai đang khó hiểu thì thầm to nhỏ Trác Đông Minh liền đánh cho hắn ta một bạt tai: “Sao còn đứng đây nói nhảm thế hả, còn không mau sơ tán người dân đi, nếu còn trận nổ nào nữa thì ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Đáng tiếc là, tưởng tượng thì thuận lợi thế đấy nhưng mà hiện thực lại tàn khốc vô cùng. Đừng nói là dân chúng, thị vệ cũng kinh hãi thì nào có năng lực đi trấn an người khác cơ chứ. Bởi thế nên cửa thành vẫn cứ lộn xộn cãi cọ nhau như trước.
Phượng Khương Trần thấy đám thị vệ thật lâu vẫn chưa trấn an được dân chúng, đành bất đắc dĩ tự mình tiến lên, đứng ở chỗ cao la lớn: “Ra khỏi thành thì sang trạm trái, vào thành thì đến trạm phải, mọi người xếp thành từng hàng một rời đi, bị thương sẽ có người đến chữa chạy.”
“Mọi người đừng nháo lên, từng người từng người một đi đến trạm. Mọi người không cần sợ, bây giờ chúng ta an toàn rồi. Mọi người nhìn này, đại công tử đang ở bên cạnh chúng ta, đại công tử không sợ thì chúng ta sợ cái gì chứ?”
“Mọi người xem, đại công tử còn ở đây, thái tử điện hạ cũng ở đây, bọn họ không sợ thì chúng ta sao phải sợ hả?”
“Có thái tử điện hạ với đại công tử chúng ta sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Lời của Phượng Khương Trần rất có sức cảm hoá, nhưng mà không phải do nàng mà là do nàng lấy Vương Cẩm Lăng với thái tử ra để nói đó thôi.
Giá trị sinh mệnh của mỗi người vĩnh viễn là không giống nhau. Trong lòng của dân chúng, mệnh của Vương Cẩm Lăng với thái tử cao quý hơn người bình thường rất nhiều, cũng giá trị hơn người bình thường.
Thế nên ngàn vạn lần đừng nói là đồng người đồng mệnh, đây là thời cổ đại phân chia giai cấp là như vậy nhưng ở hiện đại cũng là đồng người nhưng không đồng mệnh đó thôi.
Quả nhiên, đám người đang hỗn loạn nghe thấy như thế liền dần dần bình tĩnh trở lại, Phượng Khương Trần thấy thế lại vung tay hô to: “Mọi người đừng hoảng cũng đừng sợ hãi. Thái tử điện hạ với đại công tử sẽ ở cùng với chúng ta, mọi người chỉ cần làm theo lời của thái tử với đại công tử thì chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Nếu có nhân viên chuyên ngành PR (1) ở đây nhất định sẽ tán thưởng Phượng Khương Trần có tiềm năng PR không tồi nha, nháy mắt đã nâng tầm danh tiếng của Vương Cẩm Lăng và thái tử rồi.
(1)PR: kiểu pr trong facebook, là viết tắt của ‘quan hệ công chúng’ trong tiếng Anh.
“Đại công tử ở đây, chúng ta không cần sợ. Đại công tử còn không sợ chết, một cái mệnh hèn của chúng ta thì có gì mà sợ chết.”
“Đúng đó, thái tử điện hạ còn ở đây cùng chúng ta, thái tử điện hạ không sợ thì chúng ta càng không được sợ. Mọi người cứ nghe theo sự phân phó của thái tử điện hạ với đại công tử đi, để cho người già trẻ nhỏ với phụ nữ đi trước.”
“Đúng đúng đúng, chúng ta phải nghe theo thái tử với đại công tử.”
…
Có người phụ hoạ theo nên chuyện này cũng dễ làm hơn rồi. Hộ vệ của Vương gia trong chốc lát liền cấp tốc chạy tới chỗ Vương Cẩm Lăng, hộ vệ của thái tử điện hạ cũng nhanh chóng hội hợp với đám người Vương Cẩm Lăng.
Tầm mắt của hai người đều dừng lại giữa không trung, hết thảy đều là khó có thể tin được.
Tuy rằng hộ vệ bên người thái tử với Vương Cẩm Lăng rất nhiều, nhưng bọn họ cũng không có rời khỏi hiện trường của trận nổ, nơi nguy hiểm nhất lúc này đây.
Đây là một lần mạo hiểm nhưng cũng là một cơ hội tốt. Chuyện thái tử với đại công tử không quản an nguy của bản thân mà ở lại chiến đấu nơi tiền tuyến, cùng dân chúng đẩy lùi khó khăn sẽ lan truyền khắp muôn nơi và cả thiên hạ đều biết đến.