Vân Hải đỏ mặt, ông phát hiện mình quá vui mừng nên vội vàng bổ sung thêm: “Đúng vậy, xin Phượng cô nương tiếp tục khám nghiệm tử thi, chúng ta cùng tìm ra hung thủ, trả lại công đạo cho người đã khuát.”
Nói gì trong lúc này cũng không thiệt, Vệ đại nhân cũng vội vàng phụ họa, mỗi câu đều là bộ dạng muốn làm việc nghĩa, nhưng trong đám người này, có bao nhiêu người thật lòng muốn đòi lại công đạo cho.
những người đã chết đây?
Phượng Khương Trần nhìn thoáng qua, phát hiện không có người nào cả.
Tôn Chính Đạo là vì thủ pháp khám nghiệm tử thi của nàng, Trác Đông Minh là vì an nguy của hoàng tộc, Vệ đại nhân và Vân Hải cũng không cần phải nói.
Nhưng dù thế nào đi nữa, việc nàng cần làm thì vẫn phải làm.
“Vi chỉ có trên mặt mới có dấu hiệu trúng độc nên ta sẽ bắt đầu kiểm tra phần này.” Kỳ thật lúc bắt đầu Phượng Khương Trần đã muốn kiểm tra từ đầu, chẳng qua nàng đã kiểm tra bên ngoài một lần nhưng không có kết quả, hiện tại chỉ có thể mở não ra xem thử có vấn đề gì hay không.
Phượng Khương Trần cầm một cây dao nhỏ, cắt hết tóc của thử thi.
“Phượng Khương Trần, ngươi đang làm cái gì vậy?” Trác Đông Minh là người có địa vị cao nhất ở đây, hắn mở miệng hỏi cũng đúng.
“Mở não.”
“Mở não? Não cũng có thể mở ra sao? Vậy hắn còn…” Sống được không?
Cũng may Trác Đông Minh kịp thời phản ứng, không nói thêm nữa.
Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn Trác Đông Minh: “Thế tử gia, hắn đã chịu khổ quá nhiều, ta không nghĩ hắn có thể từ chối chịu thêm một chút nữa, hắn nên hy vọng ta có thể tìm được hung thủ đã hại chết hắn.”
Nếu như không phải không tìm thấy nguyên nhân cái chết trong nội tạng, nàng cũng không muốn mở não, dù sao thì thể hiện càng nhiều, phiền phức cũng càng nhiều.
“Phượng cô nương, thuật mở não này có thể dùng trên người sống không?” Quả nhiên, Vân Hải nghe xong, hai mắt liền ngời sáng, không biết là thầy được cơ hội để buôn bán hay làm gì đó.
“Đúng, đúng, đúng. Khương Trần, chuyện gì sẽ xảy ra khi người sống bị mở não?” Nói đến y thuật, Tôn Chính Đạo luôn rất nhiệt tình.
Phượng Khương Trần không trả lời, chỉ hỏi lại: “Ngài nghĩ như thế nào?”
“Ừ, chắc chắn sẽ chết!” Tôn Chính Đạo chắc nịch nói.
Phượng Khương Trần không trả lời lại, cầm một con dao với vẻ mặt vô hồn, hướng dao về phía đầu tử thi rồi cắt xuống.
Kiếp trước Phượng Khương Trần học chuyên ngành ngoại khoa tim và ngoại khoa não, nàng đối với việc mở não này cũng không máy lạ lẫm, nhưng ở thời đại này mà muốn thực hiện một ca phẫu thuật não là điều quá khó, dù cho nàng có những thiết bị chữa trị thông minh trong hòm nhưng cũng không nắm chắc sẽ thành công.
Phòng mổ hoàn toàn không đạt yêu cầu, quá trình hồi phục sau khi mổ cũng khó đáp ứng được tiêu chuẩn mà nàng mong muốn.
Trong các ca phẫu thuật não, nếu xử lý không khéo sẽ khiến người bệnh chết ngay trên bàn mổ, vì vậy, nàng không muốn dễ dàng thực hiện ca phẫu thuật có độ rủi ro cao như vậy.
Vân Hải thất vọng, trong lòng thầm nghĩ đứa cháu trai của mình có thể sẽ không chạy thoát khỏi số mệnh chết chóc của mình. Chẳng lẽ trời cao đồ ky anh tài, Vân gia Tam thiếu dung nhan tuần mỹ, thông minh tuyệt đỉnh, nhưng trớ trêu thay não lại mắc bệnh.
Huyền y cốc- Cốc chủ từng nói, nếu có người có thể phẫu thuật não cho Vân gia Tam thiếu, Vân gia Tam thiếu có thể giống như một người bình thường, đáng tiếc trên thế gian này không ai có thể làm được.
Tôn Chính Đạo càng thất vọng hơn, nếu Phượng Khương Trần không làm được, đoán chừng có rất ít người trên đại lục Cửu Châu làm được, ông ta còn muốn mượn chút kiến thức đề thử thực hiện phẫu thuật não trên người sống.
Có lẽ lão Cốc chủ của Huyền y cốc có thể làm được, nhưng lão đầu đó tính tình kỳ quái, ngoại trừ lần trước chạy đến xem Phượng Khương Trần chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng ra, ông ta chưa bao giờ xuất hiện nữa. Muốn tìm lão đầu đó còn khó hơn lên trời.