“Cửu hoàng thúc!”
Một đám người bên trong thấy vậy đều kinh hãi, nhất là Phượng Khương Trần, hai mắt nàng mở to, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Cửu hoàng thúc, mãi cũng không chớp mắt.
Sao hắn lại đến đây?
Trác Đông Minh kích động, quay người hành lễ với Đông Lăng Vũ Cửu, Đông Lăng Vũ Cửu làm động tác nâng hắn lên, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”
“Cửu hoàng thúc.” Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán cũng đi lên chào, thị vệ cung nữ sau lưng các nàng thấy vậy cũng nhao nhao hàng lễ.
Chỉ có Phượng Khương Trần vẫn đứng yên đó, cực kỳ nổi bật, Cửu hoàng thúc lại làm như không nhìn thấy, nói một câu “Miễn lễ” rồi đi vào trong, không chút khách khí ngồi xuống chủ vị.
Mọi người không thẻ không đi theo, Tây Lăng Dao Hoa và Tô Quán một trái một phải ngồi xuống, những người khác đều đứng.
Đông Lăng Vũ Cửu ngồi xuống, ung dung nói: “Dao Hoa công chúa, Tô Quán tiểu thư, hai người là khách từ xa tới, đại diện cho Tây Lăng và Nam Lăng đến Đông Lăng mừng thọ hoàng thượng, Đông Lăng tất nhiên sẽ lấy lễ để tiếp đón, Đông Lăng đã lầy lễ đãi khách thì mong công chúa và tiểu thư cũng nhớ kỹ ai là khách ai là chủ, đừng để chủ nhà khó xử mới đúng.”
Lời này của Đông Lăng Vũ Cửu nghe rất quang minh chính đại nhưng lại lộ ra ý tứ che chở Phượng Khương Trần.
Nếu như trong quá khứ, Phượng Khương Trần nhất định sẽ âm thầm vui mừng nhưng bây giờ nàng chỉ biết cười khổ, Cửu hoàng thúc đúng là rất thành thạo trong việc vừa đấm vừa xoa.
Tô Quán có tâm tư muốn gả cho Đông Lăng Vũ Cửu, nghe vậy thì cười yếu ớt gật đầu, biểu thị mình sẽ nghe theo.
Trước mắt ngươi giữ thể diện cho nam nhân, sau đó dựa vào tâm kế, đây là giáo dục của Tô gia đối với nữ tử.
Tây Lăng Dao Hoa thì khác, mặc dù nàng ta hâm mộ Cửu hoàng thúc nhưng lại biết rõ Cửu hoàng thúc và nàng ta ở hai nước đối lập nhau, nàng ta không cần giữ thể diện cho Cửu hoàng thúc, giữ thể diện cho Cửu hoàng húc vậy thể diện hoàng thất Tây Lăng để ở đâu?
“Cửu hoàng thúc, chẳng lẽ tại Đông Lăng, khẩu dụ của hoàng thượng không có tác dụng sao?” Một câu nói trực tiếp nói rõ trọng tâm, ánh mắt sắc bén nhìn Đông Lăng Vũ Cửu, tựa hồ như muốn đè khí thế của Đông Lăng Vũ Cửu xuống.
“Lời này của Dao Hoa công chúa thật không đúng, ý chỉ của hoàng thượng chúng ta không dám làm trái, nhưng ý chỉ của hoàng thượng là để Dao Hoa công chúa và Tô Quán tiểu thư đến Phượng phủ học hỏi y thuật của Phượng đại phu, cũng không nói để Dao Hoa công chúa và Tô Quán tiểu thư tham gia toàn bộ quá trình, Dao Hoa công chúa không nên giả truyền thánh chỉ.”
Đông Lăng Vũ Cửu cực kỳ ít cười, cũng rất ít nói một câu dài như vậy, câu nói này nói rất chậm, từng lời từng chữ như đánh vào lòng người, khiến tinh thần của mọi người không tự chủ được mà căng thẳng.
“Dao Hoa công chúa, nếu như ai cũng giống như ngươi tùy ý cầm khẩu dụ của hoàng thượng làm việc, vậy thì không phải Đông Lăng sẽ loạn sao, bản vương nghĩ ngươi ở Tây Lăng cũng không dám làm như vậy, nếu như có thì bản vương cũng muốn sang Tây Lăng một chuyến xem sao.”
Uy hiếp cảnh cáo, trực tiếp cảnh cáo nha.
Ý trong lời chính là: những gì Tây Lăng Dao Hoa ngươi làm ở Đông Lăng, Đông Lăng Cửu Vũ ta sẽ đi Tây Lăng đòi lại gấp bội.
Nụ cười trên mặt Tây Lăng Dao Hoa đã không giữ nỗi, nàng ta bí mật quan sát phát hiện mặc dù Đông Lăng Vũ Cửu bảo vệ Phượng Khương Trần khắp nơi nhưng đều hành động một cách bí mật, không ngờ hôm nay sẽ trực tiếp như vậy, thậm chí không tiếc nói đến chuyện giữa hai nước.
Phượng Khương Trần được Cửu hoàng thúc bảo vệ như vậy thì nàng ta cũng nhận thua.
Tây Lăng Dao Hoa muốn mượn động tác uống trà để lấy lại sự bình tĩnh, lại phát hiện…
Người Phượng phủ căn bản không có dâng trà.
Tay lơ lửng giữa không trung không thể không thu lại, Tây Lăng Dao Hoa miễn cưỡng duy trì phong độ, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc: “Là Dao Hoa nóng vội, Dao Hoa nghe ở Tây Lăng nói rằng y thuật Khương Trần rất tốt, có thể chữa khỏi mắt cho đại công tử Vương gia, Dao Hoa rất ngưỡng mộ. Lần này