Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 498




Mặc dù Phượng Khương Trần quay lưng về phía Dao Hoa và Tô Quán nhưng giọng nói lại không hề nhỏ, hai nữ nhân kia nghe xong sắc mặt liền lập tức thay đổi, nụ cười trên mặt biến mát, thị vệ phía sau bọn họ cũng rút đao ra, dáng vẻ như chuẩn bị làm thịt người vậy.



Phượng Khương Trần ngược lại lại hi vọng bọn họ động thủ, nhưng không ngờ hai nữ nhân kia lại nhịn được. Lúc nàng bước chân ra cửa, Dao Hoa công chúa đứng lên, ra hiệu thị vệ ngăn Phượng Khương Trần lại.



“Phượng Khương Trần, hôm nay phương pháp mở ngực kia của ngươi, bản cung nhất định phải xem.”



Lời gửi độc giả: Nghe nói mỗi ngày nói với trẻ em rằng mùa hè không bị đen, sau khi đi ngủ còn có khả năng trắng lên đó!



Nếu như trước đó có bảy phần ép buộc thì hiện tại đã thành mười phần.



Phượng Khương Trần càng không cho người khác xem càng chứng tỏ trong đó có vấn đề.



Thương tích của thái tử ca ca nghiêm trọng như vậy, đại phu đều nói không cứu được nhưng Phượng Khương Trần lại có thể chữa khỏi, Tây Lăng Dao Hoa không tin y thuật của Phượng Khương Trần có thể so sánh với những đại phu đã nghiên cứu cả đời kia.



Y thuật không giống những thứ khác có thể so sánh được, đây là chuyện cần thời gian học tập và thực hành, dù là thiên tài đi nữa thì ở độ tuổi này của Phượng Khương Trần cũng không có khả năng đạt được thành tựu đó, chắc chắn trong chuyện này còn có nguyên nhân khác.



Nàng ta nhất định phải tìm ra được bí mật của Phượng Khương Trần, đương nhiên nếu nàng ta có được bí mật của Phượng Khương Trần có thể cải tử hoàn sinh là tốt nhát…



Tô Quán thấy tình huống này cũng đứng lên, làm ra dáng vẻ ép buộc như Dao Hoa công chúa: “Đó là ý của ta và Dao Hoa công chúa, Phượng Khương Trần ngươi hôm nay đồng ý hay không thì chúng ta cũng phải xem được phương pháp mở ngực kia. Trước khi đến đây ta cùng Dao Hoa công chúa đã đến hoàng cung và được sự đồng ý của hoàng thượng. Ngươi nói ta và Dao Hoa công chúa không phải là người của Đông Lăng quốc, ngươi có thể không quỳ, vậy ý chỉ của hoàng thượng Đông Lăng ngươi cũng không nghe sao?”



Lấy hoàng thượng ra ép nàng? Đáng tiếc các ngươi không đưa thánh chỉ ra thì Phượng Khương Trần ta vẫn cự tuyệt như cũ thôi: “Ý chỉ của hoàng thượng tất nhiên Khương Trần không dám làm trái, chỉ là Khương Trần không có nhận được ý chỉ của hoàng thượng, thứ lỗi cho Khương Trần không thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Dao Hoa công chúa và Tôn tiểu thư. Cứu người như cứu hỏa, nếu hai vị còn có chút lòng từ bi thì xin đừng làm chậm trễ thời gian cứu người của Khương Trần, phải biết người làm thì trời nhìn, kéo dài thời gian cứu người của đại phu cũng giống như giết người vậy.”



Phượng Khương Trần không hề nói quá, ở hiện đại có bao nhiêu người bệnh chết trong tay những tên quan chức ngu muội dốt nát.



Những người được gọi là quan chứ, chỉ cần một vết thương nhỏ cũng có thể ở phòng bệnh tốt nhất, còn muốn một mình một phòng riêng, một bác sĩ một y tá còn chưa đủ, còn muốn một đoàn người lúc nào cũng sẵn sàng phục vụ bọn họ, nguyên vật liệu chữa bệnh đã thiếu thốn bọn họ còn muốn chiếm lấy hết.



Thậm chí bọn họ muốn bác sĩ nào khám, dù cho bác sĩ đó có đang phẫu thuật cũng phải đem người từ trong phòng phẫu thuật ra để khám cho bọn họ.



Phượng Khương Trần nàng đời này, đời trước, thậm chí là kiếp sau đều chán ghét loại người như Dao.



Hoa công chúa và Tô Quán, vì lợi ích của bản thân mà làm chậm trễ thời gian cứu người của đại phu.



May mà hôm nay các nàng đến sớm, nếu tới trễ đúng lúc nàng đang giải phẫu cho Tôn phu nhân, các nàng nếu cương quyết xông vào thì hậu quả nghiêm trọng biết bao.



Phượng Khương Trần tin hai nữ nhân này có thể làm ra chuyện như vậy.



“Phượng Khương Trần, ngươi đang nói ta lửa ngươi? Hừ, buồn cười, ta đường đường là con chính thê Tô gia mà phải đi lửa gạt một nha đầu mồ côi như ngươi sao? Phượng Khương Trần, ngươi phải biết được ta và ngươi chính là trời và đất, ta khinh thường lừa ngươi.” Tô Quán vừa nói vừa đi đến trước mặt Phượng Khương Trần.



So với Tô Quán một thân y phục hoa lệ, trang sức đầy người, Phượng Khương Trần một thân áo vải đã thấy chênh lệch, hào quang trên người nàng cũng bị những đồ trang sức lắp lánh trên người Tô Quán chặn lại.



Nhưng lại không biết rằng, một thân châu báu của Tô Quán cũng chưa bằng một phần của viên ngọc trên cổ Phượng Khương Trần.



Tô Quán rất hài lòng với kết quả này, mười phần khí thế, cười cười nhìn Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, những việc Tô Quán ta muốn chưa bao giờ không làm được, hôm nay cũng vậy. Phương pháp mở ngực kia chắc chắn ta phải xem, ta đã định sẵn gả cho Cửu hoàng thúc, ngươi biểu hiện tốt một chút thì có lẽ ta sẽ mềm lòng, cho phép ngươi nhập phủ làm thiếp.”