Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 489




“Đừng bắt ngờ, loại chuyện này ở hoàng thành rất nhiều, chuyện ở phủ Tấn Dương Hầu ngươi cũng không phải không biết, những nữ nhân kia vì địa vị chuyện gì cũng có thể làm.” Vương Thắt lườm Phượng Khương Trần một cái, đang muốn nói Phượng Khương Trần không hay thầy chuyện hiểm ác thì xe ngựa đột nhiên dừng lại.



“Có chuyện gì?” Phượng Khương Trần cùng Vương Thất đồng thanh hỏi.



Hai người bọn họ mỗi lần ngồi chung xe ngựa đều có chuyện gì đó xảy ra…



Nâng rèm cửa số lên, Phượng Khương Trần thấy trên phố có một đội nghi lễ hoàng cung đang đi đến, trên cờ có ghi một chữ “Tô” lớn.



Phượng Khương Trần há mồm kinh ngạc.



Tô?



Tô Quán tới?



Người nói vô tình người nghe cố ý, Phượng Khương Trần vừa về đến Phượng phủ, liền suy nghĩ như thế nào mới có thể tìm được đứa con của chính thê lão Quốc Công phủ, hoặc là con cháu của hắn.



Đứa bé kia năm đó mới có năm tuổi, tính ra hiện tại cũng gần bốn mươi tuổi, nếu như hắn có con thì tuổi tác cũng không khác nàng là mấy.



Chỉ cần tìm được người này nàng không cần dùng sức cũng lật đồ được những người Trần Quốc Công phủ kia.



Giai đoạn đầu lập nước, có thể làm việc không theo quy củ nhưng tiền triều đã thống trị mấy ngàn năm, chính thê, con chính thê đã xâm nhập sâu vào lòng mỗi người, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi, chỉ cần nàng có thể tìm ra nhi tử chính thê lão Quốc công phủ hoặc con cháu của hắn thì có thể để người đó kế thừa tước vị Quốc công phủ.



Một chiêu này phải tính thật cẩn thận, coi như đúng là giết người không thấy máu nhưng cũng phải tìm được con của lão Quốc công phủ trước.



Chuyện này đã xảy ra từ nhiều năm trước, muốn tìm một người trong biển người như vậy cũng không dễ dàng, hơn nữa lão thái bà kia chắc chắn không bỏ qua cho đứa bé kia, cũng không biết đứa bé đó có còn sống không.



Đương nhiên không tìm thầy cũng không sao, năm đó sự kiện kia ở Quốc công phủ có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, nàng chỉ cần điều tra ra bằng chứng thì lão thái bà kia cũng thảm rồi.



Phượng Khương Trần trong lòng thầm tính toán, chuẩn bị đến ngôi chùa mà Vương Thất nhắc đến xem một chút, có khả năng sẽ có thu hoạch.



Trước kia Phượng Khương Trần không tin vào thần, nhưng từ khi trùng sinh, tín ngưỡng của nàng liền thay đổi, đi vào chùa, Phượng Khương Trần một mặt thành kính, trang nghiêm quỳ gối bái Phật Tổ, cầu Phật Tổ phù hộ nàng một đời bình yên.



Ngôi chùa này cũng chỉ là một ngôi chùa nhỏ, hương hỏa cũng không dồi dào, mơ hồ còn có thể thấy được máy phần lụi tàn, sau khi Phượng Khương Trần vung tay tiêu một khoản tiền liền được mời nghỉ ngơi ở phòng trong hậu viện.



Phượng Khương Trần được tiểu hòa thượng dẫn đi qua trung đình, đi về phía nhà gỗ phía sau, nhà gỗ đơn sơ nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, Phượng Khương Trần nhìn lướt qua cũng không phát hiện điều gì bắt thường. (nếu có dị thường cũng không chờ đến bây giờ mới phát hiện) “Nữ thí chủ.” Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực, trên mặt có mấy phần vui vẻ.



Tuy là người xuất gia nhưng cũng phải có đồ ăn mới sống được, đối mặt với người đã chỉ một khoản như Phượng Khương Trần sao có thể không vui vẻ cho được, tiền ăn của bọn họ trong một năm nữa không cần lo nghĩ nữa rồi.



Có tiền sai ma quỷ cũng được, có tiền cũng là một chuyện tốt, thấy tiểu hòa thượng như vậy, Phượng Khương Trần giả vờ tò mò hỏi: “Tiểu sư phụ, trong chùa có cho khách hành hương sống nhờ không?”



Tiểu hòa thượng sững người, lập tức phản ứng lại, lắc đầu nói: “Nữ thí chủ, chùa này không nhận khách ở lâu, phía sau núi có phòng nhưng cũng chỉ cho khách nghỉ chân mà thôi.”



“Vì sao? Ta đưa tiền hương khói cho chùa cũng không được sao?” Phượng Khương Trần làm bộ gấp gáp hỏi.



Tiểu hòa thượng vẫn lắc đầu như cũ, đưa tay ra gãi đầu: “Không được, còn về phần tại sao ta cũng không biết, đây là quy tắc sư phụ đặt ra, hình như năm xưa trong chùa xảy ra chuyện gì đó liền không cho khách ở lại lâu nữa. À đúng rồi, rừng trúc sau núi nữ thí chủ cũng đừng đi xem, sư phụ nói rừng trúc đó dùng để trấn tà, người đi vào liền không thể đi ra nữa.”



Tiểu hòa thượng ngữ khí nghiêm túc, giống như chứng minh mình không nói dối.