Phượng Khương Trần không cần bắt mạch cũng biết đây là bệnh gì, đã diễn thì phải diễn trọn bộ, Trần Quốc Công phủ muốn nàng phải phối hợp cùng.
“Lão phu nhân, trong lòng ngài có chuyện tích tụ lại nên bị nóng trong người, uống chút đồ thanh nhiệt giải độc là được.” Khương Phượng Trần làm bộ bắt mạch, cười nói.
Trần Quốc Công phủ muốn cùng nàng hòa giải, cho nàng đủ thể diện, nhưng không có nghĩa nàng sẽ bỏ qua việc này, nàng là một người nhớ ân cứu giúp nhưng cũng rất mang thù, bây giờ nàng không phải là đối thủ của Trần Quốc Công phủ, dừng ta đối với nàng mà nói cũng là chuyện tốt.
“Ai, Khương Trần nói không có sai, ta bị bệnh này cũng là do bị đám cháu bắt hiếu kia chọc tức, nếu mấy đứa nhóc đó có thể ngoan ngoãn như Khương Trần thì lão bà ta cũng sẽ không phải suy nghĩ nhiều như vậy.” Lão phu nhân cầm khăn, làm bộ lau khóe mắt thương tâm nói.
Người ta đã muốn nàng diễn thì nàng đương nhiên sẽ phối hợp: “Lão phu nhân, con cháu tự có phúc của con cháu, ta thầy các thiếu gia của Quốc công phủ đều tốt, ngài cứ yên tâm đi.”
Lão phu nhân chính là đang chờ câu nói này, lập tức nở nụ cười: “Mọi người đều nói y thuật của Khương Trần ngươi không chỉ cao siêu mà nhìn người cũng chuẩn, có câu nói này của Khương Trần thì lão bà ta cũng yên tâm rồi.”
“Lão phu nhân quá lời, Khương Trần chỉ thấy gì nói đó, đôi khi khó tránh khỏi nói nhầm đắc tội với người, nếu Khương Trần có gì không phải còn mong lão phu nhân đừng để trong lòng.” Thấy thái độ nhận lỗi của Phượng Khương Trần rất tốt, lão phu nhân cũng nửa thật nửa giả giáo huấn: “Ngươi đứa nhỏ này đúng là, ta rất thích tính cách này của ngươi, có gì nói nấy là chuyện tốt.”
Lão phu nhân bưng tách trà lên uống một hớp nhỏ.
Phượng Khương Trần hiểu được đây là đang muốn tiễn khách, người xưa nói rằng bưng trà tiễn khách, lão phu nhân thấy nàng đồng ý liền lười nói chuyện tiếp với nàng, nàng cũng không có đủ kiên nhẫn để ngồi tiếp chuyện lão phu nhân.
Người già đúng là thành tinh, một người là Túc Thân Vương, một người là lão phu nhân.
Phượng Khương Trần đứng lên, thẳng thắn cáo từ, lão phu nhân khách sáo giữ nàng lại một chút sau đó liền để nha hoàn đưa nàng ra ngoài.
Phượng Khương Trần vừa đi, Tần đại nương liền đi lên đắm lưng cho lão phu nhân, đồng thời không hiểu hỏi: “Lão phu nhân, không phải chỉ là một nha đầu mồ côi không cha không mẹ sao, Quốc công phủ chúng ta có giết nàng thì cũng đâu ai quan tâm, sao ngài lại muốn hòa giải với nàng ta?”
Lão phu nhân híp mắt, nụ cười trên mặt cũng biến mắt.
“Ngươi không hiểu rồi, nàng không chỉ là một nha đầu mồ côi, phải biết rằng khi Thanh Thu cho người đi nhục mạ nàng lại khiến Lăng Vương, Thuần Vu quận vương và Vương gia chú ý, chúng ta không bày tỏ thái độ thì việc này sẽ không dễ giải quyết.”
“Chẳng lẽ những vương gia đó lại vì một đứa nha đầu không ra gì mà trở mặt với Quốc công phủ chúng ta sao?” Tần đại nương bĩu môi khinh thường, bà ta không cho rằng một nha đầu không có bắt kỳ bối cảnh nào lại xứng đáng để những vị vương gia kia bảo hộ.
Lão phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi không thấy trong khoảng thời gian Quốc công gia nơi nào cũng bị chèn ép sao, Nhị gia, Ngũ gia nhiều lần bị khiển trách, Tam gia bị bãi quan là vì cái gì.”
“Là do Phượng Khương Trần sao? Không thể nào…” Tần đại nương hít một hơi lạnh.
Bà ta đương nhiên biết phu nhân sẽ bị ảnh hưởng một chút vì chuyện này, nhưng không ngờ Phượng Khương Trần lại có bản lĩnh này.
“Có chuyện gì không thể sao, ngươi thực sự nghĩ lỗi của Nhị gia bọn họ tự nhiên bị phát hiện sao, việc này đã được chuẩn bị từ trước, đây là có người cố ý gây khó dễ, vì chuyện gì còn phải nói nữa sao.” Lão phu nhân lần nữa mở mắt, sâu trong đôi mắt chỉ còn sự tỉnh táo, không còn sự từ ái trước đó.
Phượng Khương Trần vừa đi ra khỏi sân nhỏ liền bị người ngăn lại, nói là Nhị phu nhân cho mời.
Phượng Khương Trần nhíu mày không từ chối, đi theo nha hoàn dẫn đường vào viện của Nhị phu nhân.
Quốc công phủ là một đại viện rộng lớn, người người tôn quý, nhưng tước vị Quốc Công gia chỉ có một cái, cũng chỉ có thể để một người thừa kế, những huynh đệ khác chỉ có thể sinh sống bằng việc khác.
Trần Quốc Công phủ tổng cộng có năm huynh đệ, lão đại, lão nhị, lão tam và lão ngũ đều là con ruột của lão phu nhân, đều làm việc cho triều đình, nhưng tất cả đều làm cho nha môn, không có chút quyền lực nào, lão tứ là do di nương sinh, đã ra phủ mưu sinh từ sớm.