Phượng Khương Trần về tới Phượng phủ, nhìn cổng chính mới được làm mới, trong lòng có chút ấm áp, đây là nhà của nàng.
Bước lên bậc thềm, đang định gõ cửa, đúng lúc cửa mở ra.
Người mở cửa là Chu Hành, thấy đầu hắn rũ xuống, quầng thâm dưới mắt lộ rõ giống như suốt đêm không ngủ. Nhưng sau khi nhìn thấy Phượng Khương Trần, tinh thần hắn lập tức hoạt bát, vui vẻ hẳn lên: “Tỷ tỷ ơi, tỷ về rồi hả? Tỷ về một mình sao? Có gặp nguy hiểm hay bị thương gì không?”
Chu Hành vội vã kéo Phượng Khương Trần vào trong, vui sướng hét lên.
Phượng Khương Trần không nói gì chỉ đánh giá Chu Hằng, nhìn biểu cảm của thằng nhóc này trong lòng nàng cảm thấy ngột ngạt đến hoảng sợ.
Hiếm khi nàng tốt bụng một lần, không ngờ lại tự chôn mầm tai họa cho mình, có lẽ thực sự không đáng.
Nàng quay mặt qua chỗ khác, không nhìn Chu Hành nữa mà đi thẳng vào trong.
“Chu Hành, Tôn Tư Hành có ở nhà không?” Cả đêm nàng chưa về, nếu hắn về trước thì tên đồ đệ này chẳng có lương tâm chút nào!
“Có ạ, tỷ tìm hắn à?” Chu Hằng nhạy cảm nhận ra thái độ của Phượng Khương Trần đối với hắn khác biệt lúc trước.
“Bảo hắn đến nhà gỗ nhỏ chờ ta, trên người ta có vết thương.” Hiệu quả điều trị của đông y thúc đầy quá trình lưu thông máu tan bằm sẽ tốt hơn.
“Tỷ tỷ, tỷ bị thương ở đâu, sao đệ không thấy?” Sự lo lắng không pha trộn chút giả dối của Chu Hằng khiến tâm trạng Phượng Khương Trần thoải mái hơn rất nhiều.
Nàng vốn biết rằng Chu Hằng là một người có bí mật, khi đó nàng nói chỉ cần Chu Hằng không phản bội mình là được, tuy nhiên làm thế nào nàng cũng không ngờ Chu Hằng lại có quan hệ với hoàng thất Nam Lăng.
“Một vết thương nhỏ thôi không có gì đáng ngại, để Tôn Tư Hành băng bó giúp ta là được, đệ nhờ Thiết tấu nấu nước giùm ta nhé, ta muốn tắm rửa.” Giọng điệu của Phượng Khương Trần dịu đi rất nhiều, Chu Hằng càng không thể phát hiện ra sự khác lạ của nàng.
“Được!” Chu Hằng vội vã dặn dò người, Phượng Khương Trần suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu: “Chu Hằng à, nếu có người tìm ta, hãy nói là ta mệt mỏi không tiếp khách.”
Chu Hằng hơi dừng bước, hắn ta biết chuyện xảy ra tối hôm qua là được mưu tính từ trước, có điều không ngờ làm Phượng Khương Trần tức giận như vậy.
“Dạ!” Nếu có một ngày Phượng Khương Trần biết rằng bị hắn ta tính kế, nàng có giống như hôm nay không muốn nhìn thấy mặt hắn?
Chu Hằng đè nén trái tim, vội vàng rời đi.
Có một số việc một khi đã bắt đầu thì không thể nào dừng lại, ít nhất sự gặp gỡ giữa hai người họ không phải do hắn tính kế.
Thiết tẩu làm việc rất nhanh nhẹn, Phượng Khương Trần vừa bảo muốn tắm rửa thay quần áo thì nàng ấy đã chuẩn bị nước xong.
Có một loại người rất biết ơn, Thiết tẫu chính là người như thế, Phượng Khương Trần cứu con trai nàng ấy còn cho cả nhà họ ở lại, bất luận người bên ngoài chửi bới, gièm pha Phượng Khương Trần thế nào, trong lòng Thiết tầu Phượng Khương Trần là một người tốt.
Mặc dù Phượng Khương Trần chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người tốt, cũng chẳng biết ranh giới giữa người xấu và người tốt ra sao, nhưng nàng cũng không ghét suy nghĩ này của Thiết tẫu.
Phủ đệ lớn như vậy hoàn toàn cần một số người trông coi, tuy rằng nàng chưa từng nghĩ đến cuộc sống xa hoa cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay, nhưng việc nào cũng tự thân vận động thì thật lãng phí thời gian. Cộng thêm những binh sĩ tàn tật này rất trung thành với cha nàng, nàng chọn toàn những người trung can nghĩa đảm, chính trực, khi dùng họ nàng mới cảm thấy yên tâm.
Ra ngoài mua cũng được, lỡ sơ suất mua nhầm mật thám, cho dù không phải là mật thám cũng dễ dàng bị người khác mua chuộc. Đến lúc đó, mỗi hành động lời nói của nàng đều bị người khác giám sát, nàng không chịu được cuộc sống như thế.