Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 470




“Ngoài chuyện đó ra ngươi còn có thể làm gì nữa?” Lam Cửu Khánh nhìn bộ dạng chật vật vì lạnh của Phượng Khương Trần, hơi do dự một chút rồi cởi áo khoác của mình: “Mặc vào.”



Nếu cảm lạnh thì sẽ rất phiền toái. Lam Cửu Khánh vẫn không chịu thừa nhận rằng hắn không muốn có nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ này của Phượng Khương Trần.



“Cảm ơn.” Nhìn không ra đấy, nam nhân này ngoài lạnh trong nóng à. Phượng Khương Trần thắt nút, mặc nó thành một cái áo choàng.



Tuy nhiên Lam Cửu Khánh vừa cởi áo khoác, Phượng Khương Trần lập tức nhìn thấy trên cánh tay hắn có vết máu: “Ngươi bị thương? Có nghiêm trọng không, ta giúp ngươi kiểm tra.”



Phượng Khương Trần tiến lên muốn xem vết thương của hắn, nhưng Lam Cửu Khánh lại tránh đi: “Không cần, vết thương nhỏ thôi. Đi nào, ta dẫn ngươi về thành.”



Lam Cửu Khánh ra vẻ như từ chối ra ngoài hơn nghìn dặm.



Nếu không phải do dùng sức kéo nàng rời khỏi tay Nam Lăng Cẩm Phàm thì sao miệng vết thương lại rách ra được.



“Nếu không xử lí vết thương sẽ bị nhiễm trùng.” Phượng Khương Trần không quan tâm đến sự lạnh nhạt của Lam Cửu Khánh, đối với nàng Lam Cửu Khánh chỉ là một người nàng vô tình quen biết, thái độ của hắn đối với nàng có thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng.



Nhiễm trùng? Nghĩa là sao?



Lam Cửu Khánh phát hiện ra Phượng Khương Trần càng ngày càng thần bí, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của nàng y không hỏi thêm gì nữa, nhưng đã có một chút nghi ngờ chợt lóe lên trong mắt rồi nhanh chóng biến mắt.



“Thương thế của ta không cần ngươi quan tâm, về thành trước đi.” Lam Cửu Khánh không cho Phượng Khương Trần cơ hội nói chuyện, ôm ngang người nàng lên, thi triển khinh công.



“Ai…” Phượng Khương Trần đau đớn hít vào một ngụm khí, phần bên hông bị Nam Lăng Cẩm Phàm làm cho xanh tím nên Lam Cửu Khánh này vừa chạm vào là đau thấu tim.



“Sao lại thế này.”



“Lúc Nam Lăng Cẩm Phàm giam cầm ta dùng sức quá mạnh nên trên lưng có chỗ máu bị ứ đọng.” So với máu ứ đọng thì vết thương của nàng còn nghiêm trọng hơn nhưng Phượng Khương Trần không muốn nhiều lời.



Lam Cửu Khánh buông lỏng tay, tốc độ cũng chậm đi không ít: “Lần sau phải cẩn thận hơn, Nam Lăng Cẩm Phàm có bề ngoài đẹp thật quá lãng phí, nhân phẩm hắn quá tệ, xấu xa, lại tàn bạo, ngươi tránh xa hắn ra.”



Rơi vào tay Nam Lăng Cẩm Phàm mà không bị chút ít vết thương mới là lạ.



“Ngài nghĩ là ta thích à, người như thế ta hi vọng cả đời cũng không phải gặp lại, nhưng mạng ta là do người ta định đoạt, không phải do ta.” Nói tới đây Phượng Khương Trần lại thấy ám ức.



Chẳng hiểu cuyện gì vậy không biết nữa.



Lam Cửu Khánh không nói gì, nhưng động tác ôm Phượng Khương Trần càng nhẹ nhàng hơn.



Chuyện đã xảy ra không thể thay đổi, bọn họ chỉ có thể đặt hi vọng vào tương lai.



Khi Lam Cửu Khánh và Phượng Khương Trần tới nơi thì cửa thành còn chưa mở, ngoài thành cũng không có mấy người, Lam Cửu Khánh đặt Phượng Khương Trần cạnh một gốc cây nhỏ ngoài thành.



“Ngươi tự vào thành đi.”



“Cám ơn, quần áo trả lại cho ngài.” Phượng Khương Trần không biết vì sao Lam Cửu Khánh phải cứu nàng, nhưng nàng thật lòng cảm thấy biết ơn người này.



Tuy rằng nếu không có y thì nàng cũng có thể tự mình thoát khỏi bàn tay của Nam Lăng, nhưng chung quy vẫn sẽ phải chịu thiệt, ở trong rừng sâu ai biết sẽ gặp phải loại nguy hiểm nào chứ.



“Không cần, ngươi giữ lấy mà dùng.” Bên trong y còn mặc đồ tối màu, không bị lộ.



“Nếu vậy thì ta không khách khí nữa, Lam đại hiệp máy lần cứu giúp Khương Trần vô cùng cảm kích, lúc trước ta đã hứa giúp Lam đại hiệp cứu một người bây giờ vẫn không thay đổi, ngoài ra chỉ cần Lam đại hiệp cần dùng đến Khương Trần vào việc gì thì cứ mở miệng.” Trước đó ở trong rừng cây tinh thần còn chưa ổn định, giờ đã bình tĩnh lại Phượng Khương Trần lại nói thêm lần nữa.



Có ơn thì phải biết trả ơn, lần sau mà còn gặp phải nguy hiểm nếu Lam Cửu Khánh thấy được có lẽ lại có thể cứu nàng.



Nàng bị dây dưa vào triều đình kỳ lạ này gặp phải không ít nguy hiểm.