Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 437




Chương 437

 

“Hóa ra là cắt đứt quan hệ thật. Ta còn tưởng rằng mình sẽ có cơ hội khi đích thân ngài đến tận nhà mình. Hóa ra chỉ là tự lừa dối bản thân, ha ha ha ha.” Phượng Khương Trần bật cười mà nước mắt tuôn rơi.

 

“Đừng khóc, Phượng Khương Trần, đừng khóc. Mình hèn mọn đâu dám trèo cao, ngươi đã biết điều này ngay từ đầu thì cớ sao phải buồn.” Phượng Khương Trần nhìn lên mái nhà, thẫn thờ ngồi đó cho đến khi Chu Hằng nhắc nàng đã đến giờ dùng bữa tối.

 

Mặc dù tâm lý đã ổn định lại nhưng Phượng Khương Trần vẫn thấy ăn bữa tối nay như nhai rơm. Chu Hằng kể vài câu chuyện thú vị định chọc cho nàng vui, Phượng Khương Trần cũng chỉ cười miễn cưỡng, nhưng nàng cười còn xấu hơn là khóc.

 

Thấy tình hình này, Chu Hằng cũng đành phải nín thinh, chỉ có thể âm thầm lo lắng, hi vọng Phượng Khương Trần mau chóng nghĩ thông suốt.

 

Những người cũng có một bữa ăn khó nuốt là hai cha con Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành.

 

Theo mệnh lệnh của Cửu hoàng thúc, cuối cùng Tôn Chính Đạo cũng giải quyết êm xuôi chuyện giải phẫu tử thi. Hai cha con trở về Tôn phủ, họ vừa mệt vừa đói nhưng đến khi ngồi vào bàn ăn nhìn thấy món lòng xào béo ngậy, hai cha con họ sực nhớ đến cảnh tượng được chứng kiến ban sáng, khúc ruột già chứa đầy chất thải cặn bã ấy…

 

ỌE…

 

Như hẹn nhau từ trước, cả hai cha con đều nôn thốc nôn tháo, đừng nói là bữa tối, ngay cả khi lên giường cũng ngủ không ngon, và điểm này lại tương tự như Phượng Khương Trần.

 

Ngày hôm sau, Tôn Tư Hành mang theo hai quằng thâm dưới mắt đến Phượng phủ báo cáo, phát hiện thấy sư phụ cũng thiếu sức sống như hắn.

 

Tôn Tư Hành cho rằng Phượng Khương Trần lo lắng cho hắn, bèn vội vàng nói với Phượng Khương Trần rằng Cửu hoàng thúc đã giải quyết êm thắm chuyện ngày hôm qua, nên nàng không cần phải lo lắng.

 

Phượng Khương Trần choáng váng khi nghe thấy ba chữ “Cửu hoàng thúc”, sau khi định thần lại, nàng gật đầu với Tôn Tư Hành, ngỏ ý rằng mình đã biết.

 

Sau đó, nàng ném cho Tôn Tư Hành máy con thỏ để hắn tự mình mang ra một chỗ và tập băng bó vết thương.

 

Sau hai ngày lơ đễnh như hồn ma lang thang, Phượng Khương Trần xốc lại tinh thần để tập trung hết mình vào việc xây dựng lại Phượng phủ, nhưng đúng lúc này, một tin tức siêu lớn đã làm Phượng Khương Trần phải thức tỉnh.

 

Ngay sau khi vụ án Tả tướng phản quốc kết thúc, Vũ Văn Nguyên Hòa đã xin chỉ cho đi đóng quân ở biên giới Tây Lăng, hoàng thượng đồng ý và hạ chỉ cho Vũ Văn Nguyên Hòa lên đường ngay lập tức, không được vào kinh trừ khi có chiếu gọi.

 

Nếu như không ban chiếu gọi về thì cả đời này, Vũ Văn Nguyên Hòa không bao giờ có thể trở lại hoàng thành được nữa.

chapter content



chuyện mới có thể qua đi. Việc ta ở lại đây sẽ chỉ từng giờ từng khắc nhắc nhở một số người về những gì đã xảy ra.”

 

Vũ Văn Nguyên Hòa vừa bước vào vừa nói.

 

Hắn gánh lấy hết thảy tình tiết đằng sau vụ án phản loạn của Chu Tương, dù hoàng thượng có điều tra như thế nào cũng chỉ tìm được những chứng cứ chống lại Chu Tương, đã qua tay một mình hắn.

 

Những bằng chứng đó đại diện cho sự thất bại của hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ không bao giờ cho phép bắt kỳ ai biết rõ nội tình được phép sống sót. Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần đều không thấy được, nhưng chỉ cần hoàng thượng biết rằng hai người họ đã từng tiếp xúc với chứng cứ thì hoàng thượng sẽ quyết không thể dung thứ cho bọn họ.

 

Hắn nắm binh quyền trong tay nên ít nhiều gì hoàng thượng còn phải e dè, nhưng Cửu hoàng thúc và Phượng Khanh Trần thì sao?

 

Cửu hoàng thúc còn có địa vị đó, cộng thêm những mưu mô thủ đoạn mà người thường không sánh được, ngay lúc này hoàng thượng cũng không làm gì được hắn.

 

Nhưng Phượng Khương Trần thì khác, chỉ cần hoàng thượng muốn thì việc giết Phượng Khương Trần cũng chỉ là một câu nói là xong…