Hoàng thượng ra tay quá nhanh, nằm ngoài dự đoán của hắn khiến hắn không kịp sắp xếp mọi chuyện…
Không lâu sau, Phượng Khương Trần đã cải trang thành một y nữ, cúi đầu đi theo sau Tôn Chính Đạo, dọc theo đường đi đều thấp thỏm bắt an, sợ bị người khác phát hiện, đồng thời tỏ vẻ rụt rè e sợ của một tiểu y nữ.
Trái lại, Tôn Chính Đạo lại bày ra dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, giống như người đi theo sau hắn không phải Phượng Khương Trần mà thực sự là y nữ của Thái Y viện.
Lúc ngồi trong xe ngựa Phượng Khương Trần căng thẳng đến mức lòng bàn tay đỗ đầy mồ hôi nhưng khi thực sự đến hoàng cung, nàng bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường, cả người trầm tĩnh giống như mặt nước mùa thu.
Mặc dù Tôn Chính Đạo không nói gì nhưng cũng hài lòng gật gật đầu, tuổi còn nhỏ mà đã can đảm dũng cảm như thế, quả nhiên là hổ phụ sinh hỗ tử.
Đúng như dự đoán của Tôn Chính Đạo, ngay khi hai người vừa vào cung đã được đưa đến thiên lao, nói là Cửu hoàng thúc có vẻ không tốt lắm.
Trái tim Phượng Khương Trần đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ Hoàng thượng đúng là hiểm độc, chứng dị ứng của Cửu hoàng thúc nếu được chữa trị kịp thời thì sẽ không sao, nhưng nếu kéo dài, nói không chừng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần hối hận tại sao lúc ấy nàng lại cáu kỉnh nhỏ nhen với hắn chứ?
Bây giờ hối hận cũng chẳng thay đổi được điều gì nữa, nàng chỉ có thể hi vọng Cửu hoàng thúc phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết vì một căn bệnh dị ứng nho nhỏ.
Nhưng vừa bước vào thiên lao, Phượng Khương Trần lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.
Chết tiệt…
Mùi hương nồng nặc xộc vào mũi, một lúc lâu sau vẫn không chịu tan biến.
Tên Hoàng đế này đúng chó má, đây là thiên lao sao? Chẳng khác nào Di Xuân viện cả!
“Hắt xì.” Phượng Khương Trần hắt xì một cái, Tôn Chính Đạo dừng bước, quay đầu lại: “Không sao chứ?”
Giọng điệu mang theo ý tứ cảnh cáo, có thể nhiều chuyện nhưng không được gây rắc rồi.
“Không sao?” Phượng Khương Trần tiếp tục cúi đầu giả vờ ngoan ngoãn, trong lòng thầm nghĩ thời đại này người nào người đấy đều cực kỳ lợi hại, xảo quyệt, quả thực là giết người vô hình.
Trung y phát huy tác dụng rất chậm, dựa theo thể chất dị ứng của Cửu hoàng thúc, nếu tiếp tục ở lại chỗ này thì đúng là từ từ giết người, nhưng đây lại là chuyện nàng không thể quản được.
Khi đi đến nơi sâu nhất của thiên lao, quản ngục đầu tiên là cung kính cúi đầu, sau khi nhận được sự đồng ý của Cửu hoàng thúc mới mở cửa phòng giam ra.
Trong thiên lao này cũng được phân theo thứ tự cấp bậc khác nhau, Huyết Y Vệ là thứ đáng sợ nhất, các phòng giam còn lại đều nhận được đãi ngộ tốt nhất, bởi vì hầu hết người bị nhốt ở thiên lao đều là người trong hoàng thất.
Sau khi Tôn Chính Đạo và Phượng Khương Trần đi vào, cửa nhà lao lại bị khoá lại một lần nữa, cai ngục cũng cung kính lui xuống, không hề có ý định giám sát.
Phượng Khương Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phòng giam ngăn nắp gọn gàng, có một chiếc giường đá, trên giường được trải chăn đệm sạch sẽ, điều kiện còn tốt hơn cả những gia đình nghèo bình thường khác, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trong chăn đệm không có mùi hương và Cửu hoàng thúc cũng không bị dị ứng với nó.
Nhìn thấy nam nhân cao quý đang ngồi trên giường đá, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, Phượng Khương Trần cực kỳ cảm thông với hắn, trong hoàn cảnh như thế vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo và cảnh giác, đúng là không phải dễ dàng gì!
Cho dù đã ra nông nỗi như thế này nhưng Đông Lăng Vũ Cửu vẫn toát lên được sự tao nhã thanh cao, mơ hồ lộ ra vẻ lười biếng và thanh thản, hoàn toàn không giống như đang ở tù, cả người như đang ở trong một căn phòng yên tĩnh thiền định, mặc dù chỉ ngồi ở đó, nhưng tướng mạo tuần tú vẫn vô cùng thu hút, khiến người ta không thể phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Tôn Chính Đạo đi đến, nửa ngồi xổm trước mặt Đông Lăng Vũ Cửu, bắt mạch cho hắn.