Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 398




Cái gọi là hậu viện chính là nơi ở của nữ quyến, mặc dù Đông Lăng Tử Thuần chưa thành thân nhưng lại có không ít nữ nhân, thị thiếp, thông phòng, ca kỹ gì đó cũng có mấy chục người.

“Cô nương, ta chỉ có thể đưa cô nương đến nội viện mà thôi, Quận vương sống ở Thanh Duyên viện, nếu ngài muốn đến đó thì tốt hơn hết là nên mượn danh nghĩa của một vị phu nhân nào đó để đến.” Ma ma này chỉ là một người trông cửa, có thể đưa nàng đền đây đã là tốt lắm rồi, Phượng Khương Trần đương nhiên hiểu rõ điều này.

“Đa tạ ma ma.” Phượng Khương Trần khẽ gật đầu, rồi đi về phía nội viện.

“Cô…” Ma ma kia nhìn thầy Phượng Khương Trần nghênh ngang đi vào nội viện từ cửa chính, lập tức bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, muốn gọi lại ngăn cản nhưng đã quá muộn, chỉ có thể cắn môi, dậm chân một cái rồi chạy trở về. Trong lòng còn âm thầm thở dài cảm thán, sao tướng quân có thể dẫn một tiểu cô nương lỗ mãng như thế đến đây? Đúng là tự chui đầu vào chỗ chết mà!

“Ngươi là ai? Đây là Quân vương phủ, không thẻ tùy tiện xông vào.” Phượng Khương Trần còn chưa đi đến cửa thì đã bị một ma ma trong nội viện phát hiện.

Không còn cách nào khác, quần áo trên người Phượng Khương Trần quá tệ, thậm chí không bằng nha hoàn trong phủ.

Đại phu đều có cách của một đại phu, Phượng Khương Trần dừng lại, liếc nhìn hai người kia một cái rồi nghiêm túc nói: “Ta là y nữ của Thái Y viện, phụng mệnh đến hậu viện mượn một ít kim chỉ từ phu nhân.”

*Y nữ Thái Y viện? Sao nhìn không giống chút nào? Mượn kim chỉ, một y nữ mượn kim chỉ để làm gì?”

Người của Quận vương phủ không thể dễ dàng bị qua mặt như thế được.

Phượng Khương Trần không hề hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn hai ma ma trước mặt mình, bình tĩnh nói: “Có phải dạo gần đây hai vị ma ma thường xuyên cảm thấy hồi hộp, mất ngủ, hậm hực, cảm xúc không ổn định, dễ kích động và cáu kỉnh hay không?”

“Làm sao ngươi biết?” Hai vị ma ma ngắn người ra, trong mắt lộ vẻ nghỉ hoặc, vẻ mặt háo hức.

“Ta là y nữ, đương nhiên cũng hiểu một ít y thuật, mặc dù không bắt mạch nhưng một người đại phu sẽ chú trọng đến nhìn, nghe, hỏi, sờ, nhìn dáng vẻ của hai vị ma ma đây, ta mới dám nói như thế.” Phượng Khương Trần nghiêm túc đóng vai một y nữ của Thái Y viện.

Còn về những triệu chứng mà nàng nói…

Nhìn tuổi tác và dáng vẻ cáu kỉnh của hai ma ma trước mặt thì tám chín phần có lẽ đã đến thời kỳ mãn kinh.

Chẳng phải tất cả nữ nhân đến thời kỳ mãn kinh đều như thế sao?

“Cô nương đây đúng là y nữ, ma ma thắt lễ.” Hai người nọ lập tức chắp tay hành lễ xin được lượng thứ, thấy Phượng Khương Trần không hề tức giận, ủ rũ nói: “Cô nương, ngươi có thể nhìn ra vấn đề của chúng ta, không biết có thể kê đơn được không? Không dám dối gạt cô nương, bởi vì vần đề này mà chúng ta không được lòng chủ nhân chút nào.”

Làm một hạ nhân mà suốt ngày cáu kỉnh bực bội, có vị chủ nhân nào sẽ thích chứ?

“Chuyện này không phải không thể, nhưng y thuật của ta vẫn còn chưa cao, đợi đến khi trở về ta sẽ hỏi Thái y nhà ta rồi quay lại kê đơn thuốc cho hai ma ma…”

Phượng Khương Trần chưa kịp nói hết thì hai vị ma ma đã ngắt lời: “Cô nương quá lời rồi, phận tỉ tiện như chúng ta làm sao có thể để Thái y kê đơn thuốc, cô nương tuỳ tiện cho chúng ta một cái là được rồi.”

“Hai vị ma ma, cho dù ta kê đơn thuốc đi chăng nữa thì cũng phải hỏi qua ý kiến của Thái y mới được, bằng không nếu đơn thuốc sai thì đó chính là lỗi của ta. Hơn nữa hôm nay sợ rằng không được, miệng vết thương của Quận vương rách ra rồi, ngài ấy đang chờ ta đi lấy kim chỉ khâu lại.” Phượng Khương Trần nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút dè dặt.

Người chuyên nghiệp phải như vậy mới có thể khiến người khác nghĩ ngươi là một người mạnh mẽ quả quyết, sự khiêm tốn mù quáng sẽ chỉ khiến mọi người nghĩ ngươi là một kẻ nhu nhược giống như quả hồng mềm mà thôi.

Quả nhiên, ma ma canh giữ lập tức tin lời nàng, ân cần dẫn Phượng Khương Trần đi vào, không đợi nàng mở miệng đã nghiêm mặt giải thích thân phận của nàng, hơn nữa còn cố ý nhắn mạnh vào mấy chữ y nữ mà thái y coi trọng nhất.