Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 322




“Bùm!”

Phượng Khương Trần nổ súng ngay lập tức, một phát đánh gục người tiếp cận mình, đồng thời lại chạy sang mấy bước về phía bên trái, lại nổ súng, đánh trúng cổ tay của tên còn lại.

Nhân lúc người bận phải giải quyết. Lâm Cửu Khánh quyết đoán ra tay, một kiếm đâm trúng ngực đối phương, người còn lại của Dạ Thành lập tức lao lên, nào biết Phượng Khương Trần đã sớm đến gần, bắn một phát vào đầu hắn.

Phóc! Đầu hắn vỡ ra, não lộ ra, Lâm Cửu Khánh biến sắc vội rút kiếm về, phi thân thối lui để tránh máy thứ tởm lợm này. Nhân cơ hội này, hắn liếc nhìn Phượng Khương Trần một cái, lại phát hiện nàng còn chẳng hề mở mắt một chút nào.

Rốt cuộc nữ nhân này là ai?

Lúc động thủ cứu người thì trông đáng kính như vậy, nhưng khi giết người lại máu lạnh vô tình như thế.

Nữ nhân này, thật sự mâu thuẫn.

“Xong rồi. Lâm Cửu Khánh, ơn cứu mạng của ngươi ta đã trả hết!” PLT thu súng lại đứng dậy.

Sức sát thương của vật này quá cao, nàng thật sự sợ Lâm Cửu Khánh sẽ có ý gì, định giết người cướp của.

“Ừ.” Lâm Cửu Khánh lên tiếng, cũng không nói thêm nữa.

Lá gan Phượng Khương Trần cũng rất lớn, hắn rất ghét những nữ nhân nhát gan.

Tắt nhiên không thể không nói rằng biểu hiện hôm nay của Phượng Khương Trần khiến hắn rất kinh ngạc. Một nữ nhân mà có thể làm được như vậy, thật sự là không dễ dàng.

Nếu hôm nay không có Phượng Khương Trần, hắn hoàn toàn có thể một mình trở ra, nhưng muốn cứu người thì rất khó.

Thập đại cao thủ của Dạ Thành liên thủ, hắn không được mấy phần chiến thắng.

Phượng Khương Trần nhìn Lâm Cửu Khánh đi về phía nam nhân bị cột trên vòng xoay, biết đó là người hắn cần cứu, nàng cũng không hỏi nhiều, đi ngay đến một hướng khác, nhặt viên đạn bắn hụt kia lên, sau đó cũng thu dọn những vỏ đạn bị rơi trên mặt đất. Phàm là còn dấu vết gì đó, nàng cũng phải cố hết sức dọn dẹp hết, máy thứ như thế này vẫn không nên để bị lộ thì hơn. Sau đó nàng lại lầy dao phẫu thuật ra, gắp viên đạn ra khỏi thi thể. Lúc phát hiện ra còn một tên vẫn chưa chết, nàng trực tiếp đưa giao cắt thẳng cỗ họng hắn.

Nhìn hết đám người đã chết này, Phượng Khương Trần còn suy nghĩ không biết có nên lợi dụng những nội tạng của máy tên này hay không. Nhưng khi nghĩ đến việc Lâm Cửu Khánh vẫn còn ở đây, nàng vẫn bỏ đi, vì cho dù có lấy ra thì nàng cũng không dùng ngay được, nội tạng nhiều nhát chỉ có thể giữ được một tháng, nàng vẫn không nên lãng phí thì hơn.

Đào hết từng viên đạn một ra, Phượng Khương Trần lấy vải trắng lau thật sạch rồi thu về.

Lâm Cửu Khánh cứu Bộ Kinh Vân xuống khỏi vòng xoay, đang định tìm một bộ quần áo để thay cho hắn thì chạm phải Phượng Khương Trần, hắn khựng hành động lại như bị điểm huyệt.

“Phượng Khương Trần, ngươi đang làm gì?” Không phải nữ nhân này có sở thích phanh thây chứ?

Ánh mắt Lâm Cửu Khánh nhìn Phượng Khương Trần có phần quỷ dị.

“Lấy lại ám khí.” Phượng Khương Trần cũng không ngẩng đầu lên, chuyên tâm gắp đạn ra.

Đạn ở giữa trán thì không sao, phiền phức nhất chính là viên đạn vừa bắn văng não kia ra, nàng tìm hết nửa ngày cũng không tìm được, hơn nữa còn bị lẫn giữa đám óc, nàng nhìn không được rõ.

Lúc Bộ Kinh Vân đi đến thì thấy Phượng Khương Trần đang cầm dao nhỏ lục lọi trong đám óc người.

“Cửu Khánh, nữ nhân này là ai?” Sắc mặt Bộ Kinh Vân trắng bệch, hắn cảm thấy có phần muốn nôn.

Đây là nữ nhân sao? Chém chém rất… tởm lợm.

“Ngươi không cần biết, mặc quần áo vào đi.” Không hiểu vì sao Lâm Cửu Khánh cảm thấy khó chịu khi Phượng Khương Trần nhìn Bộ Kinh Vân đang lõa thể, trực tiếp bước đến chỗ một cái xác, lột quần áo hắn ra rồi đưa đến cho Bộ Kinh Vân.

Tất nhiên Phượng Khương Trần đã sớm biết tình huống của Bộ Kinh Vân, không hề ngẩng đầu lên nhìn, vẫn chuyên tâm vùi vào gắp đạn.

Vắt vả lắm nàng mới tìm được viên đạn đã dính đầy óc người kia, Phượng Khương Trần khẽ thở phào, lau khô nó rồi đứng dậy hỏi: “Có thể đi được chưa?”