Tất nhiên nàng cũng không cho là giết người thì có gì sai, chỉ giống như chiến tranh thôi, không có ai đúng hay sai cả. Lập trường của ngươi sẽ quyết định, rằng phía đối diện ngươi chính là kẻ địch, có đôi khi giết người ở phía đối diện cũng là đang cứu người.
Nàng không phải thần, nàng không có tâm hồn bác ái, nàng chỉ phải đứng ở phía bên người của mình mà sống sót.
Sát thủ bảo vệ nhanh chóng ngã xuống đất, Lâm Cửu Khánh lao vào trong nhà tranh.
“Lâm Cửu Khánh, cuối cùng ngươi cũng đến!” Một giọng nói già nua the thé vang lên.
“Dạ Thành thật to gan! Nói với Dạ Diệp, Lâm Cửu Khánh ta sẽ lấy lại cho bằng hết sự công bằng!” Trong lời Lâm Cửu Khánh có lửa giận được kìm nén.
Sau khi Lâm Cửu Khánh đi vào chưa lâu, Phượng Khương Trần cũng đi tới cửa, lặng lẽ nhìn vào bên trong.
Ông trời của tôi ơi.
Thủ pháp tra tấn người ở cổ đại này thật sự không phải là biến thái bình thường!
Ở giữa nhà tranh có một cái đĩa xoay hình vòng, trên có một nam tử bị xích lại toàn thân. Người này lõa thể, nằm hình chữ đại, tay chân bị cột vào trên đĩa. Trên mặt, trên tay, trên người đều toàn phi tiêu nhỏ, còn vòng xoay đang tiếp tục xoay…
Luyện kỹ năng à?
Như vậy không chỉ là tra tấn mà còn là làm nhục người khác nữa.
Dù sao cũng không có ai chịu nồi việc phải lõa thể trước mặt cả đám người. Hơn nữa, xem ra người này có quen biết với Lâm Cửu Khánh, hẳn cũng không phải người đơn giản.
Khụ khụ, may mà Phượng Khương Trần là bác sĩ, coi như đã gặp nhiều kiểu người lõa thể toàn thân thế này, nên có nhìn cũng không xấu hổ, vì Phượng Khương Trần hoàn toàn không cảm thấy gì cả.
Trong lúc giải phẫu, có mấy ai không phải bị lột sạch sẽ, để mặt bác sĩ xử lý. Còn cả khi giải phẫu xác người nữa, ngươi còn phải mặc quần áo vào cho xác chết sao?
Đối với lõa nam và vân vân, Phượng Khương Trần hoàn toàn không có hứng thú. Hứng thú của nàng chính là lấy được mạng của mười, trong số mười hai người trước mặt, bao gồm cả Lâm Cửu Khánh đối diện, biến mắt.
Tuy không phải là lần đầu nàng giết người, nhưng lần nào cũng là bị ép buộc. Chủ động giết người như thế này, thật sự đây là lần đầu Phượng Khương Trần làm thật.
Phượng Khương Trần im lặng suy nghĩ, rằng phải hành động như thế nào mới biết. Thật ra nàng rất muốn vui vẻ mà vọt vào trong, bắn phá một trận, giết hết kẻ địch, nhưng nàng biết…
Đó chỉ là phim truyền hình thôi, hơn nữa trên tay người ta cũng không phải là cây súng nhỏ có chút sức mạng này, mà ít nhất cũng là súng máy, thì mới có thể bắn liên tục được.
Vậy nên căn bản Phượng Khương Trần không có ý muốn vọt vào. Nàng tránh ở cửa, lấy súng nhắm vào bên trong.
Không thể không bảo là trời giúp nàng, người bên trong cứ đứng thành một hàng như thế, đứng đối diện với Lâm Cửu Khánh. Không khí hai bên vô cùng căng thẳng, rất có cảm giác đánh đắm.
Cơ hội tốt như thế, tất nhiên Phượng Khương Trần sẽ không bỏ qua. Sau khi suy nghĩ một chút, xác định nếu nàng nỗ súng liên tục, ít nhất cũng có thể đánh trúng năm, chỉ là cô cũng muốn đi qua cửa, đi về phía bên kia…
Nếu đứng ở đó vẫn không nhúc nhích thì hỏng, ngay cả bắn bia cũng làm không tốt thì nàng không còn mặt mũi gì nữa.
Sau khi Phượng Khương Trần chuẩn bị xong, Lâm Cửu Khánh đã có tính toán trong lòng, tiến lên động thủ.
Hai người lần đầu tiên liên thủ, thứ gọi là ăn ý thật sự chẳng được chút gì, mà Lâm Cửu Khánh lại đã quen một mình một thân.
“Cộp…” Phượng Khương Trần mở chốt bảo vệ ra.
Lâm Cửu Khánh thầm nghĩ một cái, không tốt.
OKT này, sợ việc chưa đủ thất bại hay sao, mà chưa bắt đầu đã khiến hành tung bại lộ.