Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 311




Nếu là trước kia, chắc chắn Đông Lăng Tử Lãng sẽ cắt ngang đầy không kiên nhẫn, nhưng hôm nay lại chẳng biết vì sao, khi nghe thấy những lời quan tâm dặn dò này của Phượng Khương Trần, lòng hắn lại thấy ấm áp.



Cho đến nay, chưa từng có ai suy nghĩ điều gì cho hắn, cũng chưa từng có ai quan tâm những chuyện này của hắn. Mẫu hậu của hắn chỉ biết nói: “Hoàng nhi, con phải cố gắng đề phụ hoàng con thích con, như vậy con mới giành được vị trí đó!”



“Hoàng nhi, con làm rất tốt, nếu so với Thái tử, con mới là người hợp ngôi vị đó hơn!”



“Hoàng nhi, chỉ cần con ngồi lên vị trí đó rồi, con sẽ chính là người tôn quý nhát thiên hạ. Đến lúc đó, con muốn cái gì cũng sẽ có!”



Mà hắn cũng đặt mục tiêu trở thành leo thẳng lên vị trí kia.



Vốn hắn cho là bản thân không cần những thứ này, nhưng mãi đến hôm nay hắn mới hiểu, thì ra có người đơn thuần quan tâm và nhắc nhở như vậy lại là một cảm giác thật tốt!



Giờ phút này, hắn đã quên mắt nữ tử tên Tây Lăng Dao Hân kia, đã quên mắt nữ tử cao quý mà tao nhã đó, cũng đã quên mắt một khắc hắn nhìn thấy Tây Lăng Dao Hân mà động lòng.



Hẳn chỉ nhỡ rõ Phượng Khương Trần, người đang cho hắn cảm thấy ấm áp và hạnh phúc giản đơn này.



Phượng Khương Trần không có nhiều tâm tự như Đông Lăng Tử Lãng vậy, nàng làm xong việc thì dọn dẹp đồ đạc rời đi.



Đông Lăng Tử Lãng muốn mở miệng giữ người lại, nhưng hắn chẳng biết phải lấy lý do gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần đi mắt, tự an ủi bản thân.



Không sao, ba ngày sau Phượng Khương Trần sẽ còn quay lại nữa.



Hắn biết Phượng Khương Trần không hợp với mình, nhưng hắn tham luyến nhu tình giây phút ấy, tham luyến loại ấm áp mà chỉ người thường mới có được kia.



Nhìn theo bóng hình Phượng Khương Trần rời đi, Đông Lăng Tử Lãng nắm cổ tay trái, ngón cái lại khe khẽ lướt qua trên mặt miệng vết thương, vuốt ve qua lại, trong lòng tính rằng bản thân có thể nạp Phượng Khương Trần làm trắc phi.



Hắn có thể lập một chính phi, ba trắc phi. Lây ra một vị trắc phi để thỏa mãn sự mong đợi kia trong lòng mình, dường như cũng không phải chuyện gì quá nan giải.



Đông Lăng Tử Lãng nhắm mắt lại, nghĩ đến những chướng ngại có thể gặp khi lập Phượng Khương Trần làm trắc phi, cả những biện pháp giải quyết.



Về phần sự từ chối của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Tử Lãng chẳng hề để trong lòng.



Hắn muốn nạp, Phượng Khương Trần phải đồng ý!



Nàng trở lại Phượng phủ mà không hao không tổn gì, Vũ Văn Thanh và Chu Hùng cũng không hỏi Phượng Khương Trần đã gặp chuyện gì ở Lăng Vương phủ, lại vô cùng vui vẻ mà nói phải làm một bữa cơm thật no nê, chúc mừng thật tốt, Phượng Khương Trần cũng để mặt bọn họ.



Không biết Vũ Văn Thanh lấy từ đâu ra một vò rượu, khăng khăng lôi kéo Phượng Khương Trần phải cùng uống với mình.



Phượng Khương Trần không lay chuyển được hắn ta, đành phải làm theo.



Cũng may tửu lượng của thân thể này thật sự không tôi, kết quả Vũ Văn Thanh uống đến say túy lúy, còn Phượng Khương Trần vẫn tỉnh táo như trước. Đây cũng là bệnh chung của người làm bác sĩ, dù có uống rượu cũng không uống nhiều, sợ gặp phải tình huống cần khám gắp hay gì đó, nếu họ uống say, tất sẽ xảy ra chuyện.



Vũ Văn Thanh uống rượu xong thì y hệt một đứa nhỏ, cứ lôi kéo Phượng Khương Trần, không ngừng kể lễ rằng dẫn binh bên ngoài vắt vả đến mức nào, rồi hắn ta mang cái họ nhà Vũ Văn thì mệt mỏi biết bao nhiêu. Hoàng thành này chỉ biết có mấy quan văn cầm bút, dẫn ra hà khắc với quân võ, binh sĩ của hắn ta ăn không đủ no, mặc không đủ ấm như thế nào. Mùa đông lớn họ cũng chỉ có độc một cái áo, một chén cháo loãng.



Binh sĩ trên chiến trường không được chữa trị kịp thời, binh sĩ thương tật cũng không được trợ cấp đầy đủ.