Hắn là đại công tử của Vương gia, hắn vừa sinh ra trên cõi đời này đã hưởng thụ vinh hoa phú quý mà cái họ “Vương” này mang đến, cũng như vậy, hắn cũng phải trả một cái giá cho cái họ này.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mặt vinh hoa cả đời của công tử thế gia, có ai biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu vì cái họ này đâu.
Vương Cẩm Lăng khuyên bảo vẫn khá là hiệu quả, Phượng Khương Trần suy nghĩ một hồi, cũng không gạt bỏ, cục diện dần dần được tháo gỡ rồi, cuộc sống của nàng sẽ càng ngày càng tốt, hội thơ gì gì dó, tóm lại là trốn không thoát đâu.
Nếu như đã quyết định tham gia hội thơ của Tạ gia tổ chức, Phượng Khương Trần đương nhiên sẽ không quái đản khác người nữa, rời khỏi chỗ Vương Cẩm Lăng, nàng đi tới phòng khách, mong là Tạ Tam vẫn còn ở đó.
“Chu Hằng, ngươi lại đi nói với Phượng Khương Trần một tiếng, hội thơ này rất quan trọng, mời nàng nhất định phải tham gia.”
Tạ Tam dáng vẻ hết sức vội vàng.
“Chu Hằng, hay là để ta gặp Phượng Khương Trần một lát, để ta khuyên nàng ấy, hội thơ này đối với nàng ấy thật sự rất quan trọng. Bát luận là Phượng Khương Trần đối với Tạ gia có ý kiến gì đi chăng nữa, ta cũng không hi vọng nàng vì vậy mà sẽ bỏ lỡ có hội khôi phục thanh danh của mình. Phải biết rằng lần này Phượng Khương Trần từ chối Tạ gia thì sẽ không có người nào dám mời Phượng Khương Trần tham gia hội thơ nữa đâu.”
Tạ Tam đẩy thiệp mời đến trước mặt Chu Hằng, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu.
Nếu không phải bản thân hắn biết Tạ gia đuối lý với Phượng Khương Trần, hắn đường đường là Tạ gia tam công tử sao có thể khiêm nhường đến độ này.
“Tam công tử, tỷ tỷ ta rơi xuống nước bị cảm lạnh rồi, không tiếp khách được.” Chu Hằng từ chối đúng mực, đồng thời đẩy thiếp mời trở lại.
“Hội thơ vì Vương Cẩm Lăng, bảy ngày sau mới cử hành, bảy ngày sau Phượng Khương Trần có bị bệnh gì thì cũng khỏi rồi.” Tạ Tam buồn bực gần chết.
Đây cũng may là hắn, đổi lại là người khác đến, nghe Phượng Khương Trần nói không chịu đi, chắc chắn sẽ lập tức cầm thiếp ra về, cũng chẳng thèm để ý tới Phượng Khương Trần đâu.
Hội thơ, không phải ai cũng có thể vào, chỉ riêng việc để người ta đến đưa thiếp mời đã là một loại tán thành rồi.
Lời này tuy không dễ nghe, Tạ gia gửi thiệp mời cho Phượng Khương Trần đã là cho nàng thể diện rồi, nếu không với thanh danh của nàng và tình hình của Phượng gia, dù cho Phượng Khương Trần chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng, cũng không có đủ tư cách tham dự hội thơ.
“Tam công tử, tỷ tỷ ta tỷ ấy…”
“Đa tạ Tam công tử, hội thơ bảy ngày sau ta sẽ tham gia đúng giờ.” Phượng Khương Trần đi ra, lấy đi thiếp mời trên bàn.
“Tỷ tỷ?” Chu Hằng nghi hoặc, mới bỏ ra có nhiêu đó công sức mà Phượng Khương Trần đã thay đổi chủ ý rồi.
“Ta tự có chừng mực.”
“Tỷ đừng miễn cưỡng bản thân.” Chu Hằng lấy ánh mắt làm ám hiệu, nói.
Phượng Khương Trần cười một tiếng, không nói nhiều lời.
Có nỗ lực nào mà không phải miễn cưỡng chứ, Tạ phu nhân gửi thiếp mời cho nàng, chắc hẳn sẽ không gây khó dễ cho nàng, Tạ phu nhân dù sao cũng không giống An Yên công chúa, ngạo mạn tự cho mình là đúng.
“Phượng Khương Trần ngươi đừng suy nghĩ nhiều, trên hội thơ sẽ không có người gây khó dễ với ngươi đâu.” Tạ Tam thấy Phượng Khương Trần đồng ý, thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Mong là vậy.” Phượng Khương Trần không nói ra sự mong chờ này, Tạ phu nhân làm, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không gây sự với nàng.
Kiếm chuyện với nàng chắc chắn là phải kiếm, có điều nàng cũng sẽ không để trong lòng, có khó cũng không qua được cái khó ở lễ hội hoa đào.