Bởi vậy có thể thấy được nhà họ Vương có bao nhiêu coi trọng với việc này, dù sao thì đôi mắt của Vương Cẩm Lăng cũng ảnh hưởng lớn tới vinh quang dòng tộc.
Sau khi tế bái tổ tiên thì ngay sau đó Vương Cẩm đã tới Phượng phủ, lập tức tới gian phòng Vương Cẩm Lăng đang tạm thời dưỡng bệnh.
Ba ngày này gót giày của Vương Cẩm đã giẫm quen Phượng phủ.
Lúc này căn phòng của Vương Cẩm Lăng đã vây đầy người.
Tô Vân Thanh, Vương Thất, Chu Hằng, Vũ Văn Thanh, thậm chí cả Tạ Tam của Tạ gia cũng mượn mối quan hệ với Vương Thất mà ghé vào.
Tạ Tam kỳ thực cũng rất xấu hỗ, Tạ gia trước kia làm biết bao việc xấu với Phượng Khương Trần không phải hắn ta chưa từng nghe nói, nhưng chung quy lại thì hắn ta cũng không thể ngăn cản nổi. Hôm nay hắn ta tới đây là muốn làm hòa hoãn mối quan hệ giữa hai bên một chút nhưng kết quả lại không được tốt lắm.
Ngay cả Vương Thất cũng không quan tâm tới hắn ta, nên Tạ Tam chỉ đành đứng trong góc.
Nhưng nghĩ tới ở ngoài Phượng phủ là một đám danh y thần y, nhưng đều chỉ có thể chờ bên ngoài làm hắn ta cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Phải biết rằng hiện tại toàn bộ kinh thành đều quan tâm xem đôi mắt của Vương Cẩm Lăng có thể phục hồi được hay không, và chỉ chính hoàng cung cũng vô cùng quan tâm.
Bên ngoài những ván cược cũng đang trở nên điên cuồng, cho tới hôm nay việc cược Phượng Khương Trần có thể chữa khỏi mắt cho Vương Cẩm Lăng đã có tỉ số là 1-2.
Không còn cách nào khác, vì Vũ Văn Thanh phối hợp với Vương gia canh chừng nên bọn họ chỉ có thể dựa vào lời đồn để phán đoán. Nếu không có tin về cái chết của Tôn Dực Cần thì tỉ lệ này chắc chắn sẽ khác.
Vương Cẩm bước tới thi lễ với Vũ Văn Thanh, sau đó trực tiếp hô mọi người miễn lễ, lo lắng: “Cẩm Lăng, hôm nay con có cảm thấy tốt hơn không?”
Mỗi ngày Vương Cẩm tới đều hỏi câu này.
“Tốt hơn nhiều rồi ạ, phụ thân không cần lo lắng. Khương Trần nói mắt của nhi tử đang phục hồi rất tốt, chỉ cần một chút nữa là có thể nhìn được rồi.” Thanh âm của Vương Cẩm Lăng hơi run run.
Lúc này, dù cho hắn có không màng danh lợi nhưng cũng không có cách gì đề giữ tỉnh táo như thường ngày.
Hai mươi hai năm hắn sống trong bóng tối.
Hắn ngửi thấy hương hoa, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy hình dáng của nó, cuối cùng hôm nay cũng có thể ngắm nhìn rồi.
Làm sao hắn có thể không kích động được.
hiện. Vương Cẩm nói với Vương Thất: “Lão Thất đi xem qua xem tại sao Phượng cô nương còn chưa tới?”
Càng ngày Vương Cẩm càng khách khí với Phượng Khương Trần.
“Được, để con đi xem sao.” Vương Thất bây giờ cũng vô cùng gấp gáp, lập tức chạy ra ngoài, vừa vặn đụng phải Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần khá thấp nên đụng phải lồng ngực của Vương Thất làm trán nàng hơi đau nhức.
“Có việc gì thế?” Phượng Khương Trần xoa xoa trán.
Nhưng lúc này làm gì có ai quản việc này, Vương Thất lập tức kéo Phượng Khương Trần tới bên cạnh giường.