“Tạ ơn Phượng cô nương, tạ ơn ngươi rất nhiều.” Niềm vui sướng quá lớn đập tới, cho dù là Vương Cẩm cũng mắt bình tĩnh.
Phượng Khương Trần đã quen với việc này, thờ ơ xua tay: “Không cần khách khí, đây là bổn phận của ta.
Được rồi, Vương đại nhân, ta không thể cùng ngài nói chuyện thêm nữa, ta sẽ theo dõi quá trình trị liệu về sau của Cẩm Lăng, hiện tại cần phải đi sắp xếp một chút, xin lỗi không nói nhiều được nữa.”
“Phượng tiểu thư, mời, néu có việc gì cần chúng ta làm, xin cứ việc nói.” Vương Cẩm gật đầu liên tục.
“Yên tâm, ta sẽ không khách khí.” Phượng Khương Trần gật đầu, sau đó cùng với Tô Vân Thanh hộ tống Vương Cẩm Lăng trở về phòng.
Trong khoảng thời gian này, Phượng Khương Trần giải thích cho Vương Thất làm thế nào để chăm sóc Vương Cẩm Lăng, sau đó thì đi ra ngoài.
Vừa định nghỉ ngơi, Vũ Văn Thanh lại tới.
“Phượng Khương Trần, đôi mắt của Vương Cẩm Lăng có thực sự ổn không?” Tuy là hỏi, nhưng Vũ Văn Thanh đã có ba phần tin tưởng.
“Đúng thế. Điểm này ngươi có thể yên tâm, ta sẽ không nói dối.” Phượng Khương Trần gật đầu khẳng định.
“Thế thì tốt quá, có như vậy chiều nay ta cũng không bị tính là tội nhân.” Vũ Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm.
“Chiều nay đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần cau mày, nàng dường như không nghe thấy.
động tĩnh gì cả.
Kể từ khi bắt đầu vào phòng mỗ thì trong đầu nàng không có gì ngoại trừ việc phẫu thuật.
“Ngươi không biết sao? Buồi chiều động tĩnh rất lớn, ta còn đả thương người, lớn như vậy mà ngươi không nghe thấy sao?” Vũ Văn Thanh lắc đầu: “ Ngay cả tiếng leng keng phát ra từ trong phòng ngươi ta còn nghe thấy rõ mà.”
Phượng Khương Trần cười ngượng ngùng: “Quá tập trung, tôi không chú ý.”
Vũ Văn Thanh khoát tay áo, tỏ vẻ không thèm để ý: “Ngươi không nghe tháy việc kia cũng là chuyện tốt, ta còn lo lắng nó sẽ ảnh hưởng đến ngươi. Đúng rồi, Phượng Khương Trần, y thuật của ngươi học từ ai vậy? Ngươi biết đấy, các danh y trong thiên hạ đã khẳng định rằng Vương Cẩm Lăng đời này không có cơ hội hồi phục.”
Phượng Khương Trần trên người có quá nhiều bí mật.
“Ngươi có muốn biết không?” Phượng Khương Trần liếc qua.
Vũ Văn Thanh vốn định gật đầu, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Phượng Khương Trần, vội vàng sửa lời: “ Cái này… Ngươi không tiện sao?”
“Văn Thanh… biết quá nhiều, không tốt cho ngươi.” Phượng Khương Trần cười lạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Coi chừng ta giết người diệt khẩu đấy!”
Vũ Văn Thanh đột nhiên phát lạnh, hắn biết Phượng Khương Trần không phải đang nói đùa, liền nói sang chuyện khác: “Phượng Khương Trần, tám cái thi thể kia vẫn còn đang ở bên trong phủ của ngươi. Ngươi có muốn xử lí nó hay không, giữ máy cái này trong phủ là điều không tốt.”
Vũ Văn Thanh thật sự là không rõ, Phượng Khương Trần này lại không sợ người chết, mặc cho tám thi thể để vào trong phủ của mình.
“Đi xem đã.” Phượng Khương Trần lúc này mới nhớ tới việc này.
Vũ Văn Thanh rất cần thận, đem tắt cả các thi thể đặt vào bên trong phòng chứa gỗ.
Dù sao hôm nay có rất nhiều người tới Phượng phủ, và sẽ rất không tốt néu để cho những người đó biết rằng ở Phượng phủ nhiều người chết như vậy.
Ngọn đuốc chiếu sáng toàn bộ phòng gỗ nhỏ, Phượng Khương Trần ngồi xỗm xuống kiểm tra.
Thật đáng tiếc… Sau một thời gian, thi thể đã bắt đầu cứng lại, trên người không còn thứ gì có giá trị sử dụng.
Nàng có chút tiếc hận lắc đầu, ngay khi Vũ Văn Thanh rời đi, Phượng Khương Trần lấy ra một con dao phẫu thuật nhỏ, đâm vào mi tâm người chết…
Đâm con dao màu trắng rút con dao màu đỏ ra mà không hề đổi sắc.
Phượng Khương Trần không có ý tránh Vũ Văn Thanh.
Nếu là bằng hữu thì có thể cho hắn ta biết một số việc.