Tâm lý Vương Cẩm Lăng rất ổn, lại thêm Vương gia chăm sóc tốt nên không cần lo lắng về sức khỏe trước khi phẫu thuật.
“Thời gian tốt nhất để phẫu thuật là mười lăm phút sau.”
Phượng Khương Trần đặt lời nhắc về thời gian phẫu thuật, sau mười lăm phút, trên cánh tay truyền đến tiếng tích tích.
Phượng Khương Trần biết rằng trận chiến của nàng đã bắt đầu.
Hit một hơi thật sâu, Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, và khi nàng mở mắt ra lần nữa, đôi mắt nàng đã hoàn toàn trầm tĩnh.
Cầm dao phẫu thuật và nhíp, Phượng Khương Trần cúi đầu, đem mắt của Vương Cẩm Lăng căng ra.
Không có ánh sáng lý tưởng, không có đội ngũ lý tưởng, chỉ có một mình nhưng Phượng Khương Trần không hề bối rối một chút nào.
Lấy dao ở tay trái, chuyển sang tay phải và đặt vào khay sau khi sử dụng.
Toàn bộ quá trình diễn rất có trật tự, giống hệt như một người quân nhân đang luyện tập.
Phượng Khương Trần thậm chí còn không dám thở mạnh, mồ hôi trên trán xuất hiện về sau cũng chỉ là tiện tay lau qua.
Vương Cẩm Lăng giống như một con rồi, không nhúc nhích mặc cho Phượng Khương Trần sắp đặt.
Phượng Khương Trần cầm chiếc nhíp lên, cần thận gắp giác mạc bên trái, đưa vào mắt Vương Cẩm Lăng và làm tốt các công đoạn về sau.
Ngay sau đó là mắt phải…
Hết thảy đều rất thuận lợi!
Cạch…
Khi Phượng Khương Trần đặt chiếc nhíp trong tay xuống, ánh mắt nàng sáng lên, cả người nhẹ nhõm hẳn.
Phẫu thuật rất thành công!
Tuy nhiên, không có ai ăn mừng cùng nàng cả.
Mặc dù ca ghép giác mạc chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng từ khâu chuẩn bị đến khi hoàn thành đã mắt gần sáu giờ đồng hồ.
Sáu giờ này đối với Phượng Khương Trần cực kỳ khó khăn, nàng luôn lo lắng rằng Vũ Văn Thanh sẽ không ngăn lại được, để người ta lao vào bên trong.
May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ.
Khi Phượng Khương Trần cấy ghép thành công giác mạc vào mắt của Vương Cẩm Lăng, cả người Phượng Khương Trần đều cảm thấy nhẹ nhõm, mọi chuyện đã xong, kết cục đã định, dù là ai cũng không thể nào thay đổi được.
Nàng lấy thuốc nước và băng gạc, băng bó mắt cho Vương Cẩm Lăng.
Tác dụng của thuốc mê đối với Vương Cẩm Lăng vẫn chưa hết, Phượng Khương Trần kiểm tra qua, nàng không thấy có ván đề gì nên đã đặt một chai dịch truyền cho Vương Cẩm Lăng để tiêu viêm.
“Tốt rồi, tất cả đã xong.”
Phượng Khương Trần mệt mỏi dựa vào ghế.
Cả ngày hôm nay đều vô cùng căng thẳng, bây giờ mới được thả lỏng làm nàng cảm thầy vô cùng mệt mỏi.
Cả thể xác và tinh thần đều rã rời.
Phượng Khương Trần dựa vào ghế nghỉ ngơi nửa tiếng, tinh thần đã tốt hơn, thay chai truyền dịch khác cho Vương Cẩm Lăng, dọn dẹp làm phòng phẫu thuật, mọi thứ có thể dùng tiếp đều cất vào túi thông minh, còn rác thải y tế thì chất đồng vào một góc, chuẩn bị tìm cơ hội đi đốt.
Tính toán thời gian, ước chừng trời đã tối, Phượng Khương Trần bước đến bên cửa sổ, mở một góc rèm.
Quả nhiên là trời đã tối, còn những ai người bên ngoài?