Bọn họ trong lòng cũng không tin Phượng Khương Trần, có thể thấy được sự tình huyên náo lớn như vậy, Phượng Khương Trần cũng hẳn là có mấy phần bản lĩnh, dù sao người của Vương gia vẫn đang ngồi ở đây.
Có người muốn từ trên người Vương Cẩm nghe ngóng gì đó, đáng tiếc Phương Khinh Trần cũng không nói cho Vương gia cái gì, Vương Cẩm hỏi gì cũng không biết, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm nghị và lo lắng.
Dù sao số mệnh của Vương phủ phụ thuộc vào ba ngày này, loại cảm giác này thật khiến người ta khó chịu.
Ở đây người khẩn trương nhất chính là Vương Thát.
Đại ca hắn ta sắp phải ghép giác mạc, nhưng Phượng Khương Trần lại một mực bị người khác nhìn chằm chằm, làm sao có thể cấy giác mạc được!
Vương Thất gấp đến phồng miệng.
Vương Thất lo lắng, Vương Cẩm Lăng cũng lo lắng, chỉ là không biết bắt đầu hỏi như thế nào.
Lúc này theo yêu cầu của Phương Khương Trần, hắn tịnh thân tắm rửa, sau đó liền bị Phượng Khương Trần hướng dẫn nằm thẳng trên một chiếc giường nhỏ, có phần không được tự nhiên.
Dù sao cô nam quả nữ, tư thế lại mập mờ.
Sau đó cũng không biết Phượng Khương Trần bận bịu cái gì, để mặc hắn sang một bên.
Vương Cẩm Lăng muốn giải tỏa sự ngượng ngùng này, liền hỏi: “Khương Trần, lần trước không phải ngươi nói với ta là cần có giác mạc sao? Không phải là lầy ra từ người chết chứ? Làm sao bây giờ?
* Ta đã chuẩn bị xong.” Phượng Khương Trần lấy áo phẫu thuật ra và mặc vào, quấn hết tóc vào mũ phẫu thuật, mặc quần áo tiêu chuẩn trước khi vào phẫu thuật.
Thật ra sau khi trải qua các cuộc phẫu thuật lớn nhỏ, ghép giác mạc chỉ là một cuộc tiểu phẫu đối với Phượng Khương Trần, nàng hoàn toàn không cần để ý, nếu là ở hiện đại, nàng có thể thực hiện ca phẫu thuật nay ngay cả khi ở trên chiến trường, nhưng bây giờ thì sao?
Nàng rất khẩn trương.
Nàng hồi hộp hơn lần đầu tiên bước vào phòng phẫu thuật, lại còn hồi hộp hơn lần đầu tiên được mổ chính.
Tại phòng phẫu thuật, từ trợ lý thứ ba, trợ lý thứ hai, trợ lý bác sĩ đến bác sĩ phẫu thuật chính, Phượng Khương Trần không còn xạ lạ gì đối với phòng mồ, trong trí nhớ của nàng, ca phẫu thuật đầu tiên mà nàng thực hiện chính là cắt bỏ ruột thừa.
Chỉ là một tiểu phẫu, nàng lúc đó tràn đầy tự tin, và căn bản không lo lắng phẫu thuật xảy ra vấn đề.
Thậm chí về sau, khi thực hiện ca phẫu thuật sọ đầu tiên, nàng cũng không hề cảm tháy lo lắng.
Đối với nàng, đó là công việc, dựa vào khả năng và kỹ năng của mình, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng bây giờ, nàng lại vô cùng lo lắng.
Nhớ lại, thầy của nàng từng nói rằng điều đáng sợ nhất chính là các bác sĩ quên đi nhiệm vụ của bản thân, chỉ quan tâm đến thanh danh và lợi ích của mình.
Bổn phận của bác sĩ là cứ người chứ không phải vụ lợi, muốn làm giàu thì đừng chọn làm bác sĩ, không có bác sĩ nào trong trong danh sách những người giàu của Forbes cả đâu.
Công việc của bác sĩ là cứu chữa bệnh nhân, bác sĩ càng quan tâm đến danh vọng thì càng ảnh hưởng đến tâm trạng của người đó, lúc đó họ không phải là một bác sĩ đơn thuần, ở trên bàn mổ cũng không thể thể hiện tốt nhất được.
Phượng Khương Trần luôn ghi nhớ những lời dạy từ người thầy của mình, nàng không bao giờ tranh giành quyền lực trong bệnh viện, vì vậy khi tất cả những người vào bệnh viện cùng thời điểm với nàng đều đã leo lên vị trí bác sĩ trưởng thì cô ấy vẫn chỉ là một bác sĩ nhỏ trong bệnh viện.
Khi sư huynh của nàng trở thành một bác sĩ phẫu thuật tim quyền lực và được đưa lên diễn đàn y tế hàng ngày, nàng vẫn ở trong phòng phẫu thuật, cầm dao phẫu thuật, cướp người với thần chết.
Nhưng bây giờ…
Tôn Dực Cần chết, còn có đám người ngoài kia, đã buộc nàng vào vòng danh lợi, khiến nàng không thể không chiến đầu vì tên tuổi của mình, nhưng…
Phượng Khương Trần nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng.