Người đời không tin nàng, vậy thì Phượng Khương Trần nàng liền dùng hành động thực tế hành động, chứng minh cho bọn họ thấy…
Ở trong mắt các ngươi là chuyện không có khả năng, đối với Phượng Khương Trần ta mà nói, lại chỉ là một việc nhỏ nhặt.
Đôi mắt của Vương Cẩm Lăng nhất định có thể lại nhìn thấy ánh sáng.
Suốt một buổi tối, Phượng Khương Trần tự nhốt chính mình ở trong hai căn phòng nhỏ do Vương gia xây nên, vài người Vũ Văn Nguyên Hòa cùng Tô Vân Thanh lo lắng không thôi, lại không thể bước vào cánh cửa này, chỉ khuyên bảo Phượng Khương Trần một chút xong đành phải trở về, định rằng ngày mai lại đến.
Trên đường, Chu Hằng đưa cho Phượng Khương Trần một chút đồ ăn, Phượng Khương Trần liền ra lệnh cho hắn không được tới gần.
Nàng phải chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật ngày mai, đây là cuộc phẫu thuật thực sự đầu tiên của nàng ở trong vương triều Đông Lăng, nàng không cho phép có khả năng thất bại.
Phượng Khương Trần ở trong phòng phẫu thuật ngây người mất một đêm, Lam Cửu Khánh cũng ở ngoài phòng cùng nàng hết một đêm.
“Phượng Khương Trần, ta tin ngươi, hãy dùng thực lực của ngươi phá bỏ những lời đồn đại không thật đó đi, làm một vị thần y có thành tựu độc nhất vô nhị!”
Trời vừa sáng, Lam Cửu Khanh cũng lặng lẽ rời đi không một tiếng động.
Ngày hôm sau, Phượng Khương Trần với mười phần tinh thần mười phần xuất hiện ở trước mặt Chu Hằng, hoàn toàn không giống như là người đã một đêm không ngủ.
Thực ra, sau nửa đêm nàng đã ở trong phòng phẫu thuật ngủ rồi, cho nên hôm nay tuyệt đối sẽ không thể xuất hiện tình trạng tinh thần không ổn định.
Hôm nay là cuộc chiến đấu thuộc về Phượng Khương Trần nàng, sao nàng có thể cho phép xuất hiện nhược điểm được chứ.
Nàng muốn đích thân đi đến Vương gia, trao đổi về chuyện phẫu thuật cùng với Vương Cẩm Lăng, nàng phải dùng thực lực mới chứng minh được Phượng Khương Trần nàng có tư cách đề kiêu ngạo.
Phượng Khương Trần nàng có trong sạch hay không, không phải từ mọi người định đoạt mà ra, còn nàng có phải kẻ lừa đảo hay không, cũng không phải do mọi người quyết định là được.
Kẻ lừa đảo?
Hừ…
Tạ phủ, Viên ngự y, các ngươi cứ chuẩn bị tự vả vào chính cái miệng của mình đi!
Các ngươi không làm được, cũng không có nghĩa là Phượng Khương Trần ta không làm được.
Còn có Hoàng Hậu nương nương, An Yên công chúa, các ngươi cứ chờ được xem kịch vui đi, chuyện này xảy ra tuy là từ một tay các ngươi đạo diễn, nhưng kết cục có như thế nào ta cũng sẽ không đề đến lượt các ngươi nói.
Cửu hoàng thúc, ta đang hướng tới sức mạnh của thực lực mà ngài đã nói.
Ta tin rằng, trên thế gian này sẽ có một loại quyền lợi, có thể chống lại được hoàng quyền.
Tài tử giai nhân, tất nhiên là người mặc bộ y phục màu trắng. Phượng Khương Trần ta, một người thường dân, cũng có thể trở thành kẻ quyền quý mà không ai dám đắc tội.
Phượng Khương Trần thần thái ung dung đi ra khỏi Phượng phủ, vừa mở cửa ra liền phát hiện bên ngoài Phượng phủ sau khi thay đổi sự vắng vẻ của ngày hôm qua, dân chúng đã vây đầy xung quanh giống như chợ bán thức ăn, không ngừng mắng chửi: “Phượng Khương Trần, cái kẻ lừa đảo nhà ngươi, trả bạc lại cho ta.”
“Phượng Khương Trần, đồ lừa đảo, giết người thì phải đền mạng, mau trả mạng cho mẹ ta.”
“Phượng Khương Trần, đồ nữ nhân không biết xáu hổ nhà ngươi, ra đây, ra ngoài cho ta.”
Những người này, vừa nhìn đã biết chính là có tổ chức và đã có tính toán từ trước, bởi vì bọn họ cũng không dám xông vào Phượng phủ, chỉ là vây quanh Phượng phủ đến mức chật như nêm cối.
Rằm…
Phượng Khương Trần đóng cửa lại.