Phượng Khương Trần có làm hay không, trong mắt hắn điều đó không quan trọng. Bởi vì hắn nói Phượng Khương Trần, dù nàng không làm cũng là có làm, hắn nói Phượng Khương Trần không làm thì kể cả nàng có làm cũng là không làm.
Đây chính là quyền lực, hắn ngồi ở đây chứng tỏ mình có thể thay đổi càn khôn, hắn có khả năng đưa ra quyền quyết định.
Phượng Khương Trần quỳ ở đó không nhúc nhích, nàng nghiêm túc nghe những lời này. Một lúc sau, nàng mới lấy lại tinh thần bái tạ Cửu hoàng thúc: “Khinh Trần xin lắng nghe, cảm ơn Cửu hoàng thúc đã chỉ dạy.”
Lòng tốt cũng cần phải có năng lực, thương người ai cũng làm được, nhưng những lời đồng cảm trên môi chẳng có giá trị gì cả.
“Ừm, nhớ kỹ là được rồi!” Đông Lăng Vũ Cửu gật đầu.
Phượng Khương Trần này rất dễ dạy, không uỗng phí hắn nói nhiều lời như thề.
Đông Lăng Vũ Cửu và Phượng Khương Trần người hỏi người trả lời cũng không né tránh An Yên công chúa và Lục Thiếu Lâm, hai người họ rất bình tĩnh, vì họ đã thắm nhuần đạo lý này.
Có quyền thì tiếng nói mới có trọng lượng, có điều sức mạnh của họ đều phụ thuộc vào hoàng thượng, do hoàng thượng quyết định.
Lục Thiếu Lâm và An Yên công chúa chẳng quan tâm tới những lời này, thứ họ để ý là thái độ của Cửu hoàng thúc với Phượng Khương Trần.
Cửu hoàng thúc cho người khác lời khuyên hay dạy dỗ người khác, trông có vẻ rất không hài lòng với ngươi. Tuy nhiên Lục Thiếu Lâm và An Yên công chúa hiểu, Cửu hoàng thúc chịu mở miệng dạy dỗ ngươi tức là đã coi trọng ngươi, nghĩ rằng ngươi là một người dễ dạy bảo.
Nhìn khắp đại lục Đông Lăng xem, có bao nhiêu người ước được Cửu hoàng thúc dạy dỗ hoặc cho một số lời khuyên.
Phải biết rằng, những năm gần đây hoàng thượng luôn muốn phế bỏ thái tử nhưng vẫn do dự chưa ra tay, không phải vì hoàng thượng nhân từ, mà là Cửu hoàng thúc đã nói sẽ dạy thái tử làm vua như thế nào.
Vì bài học như vậy nên hoàng thượng lần lữa mãi chưa ra tay, thái tử là người Cửu hoàng thúc muốn che chở, đây cũng chính là do hoàng thượng muốn Đông Lăng Tử Lãng thân thiết với Cửu hoàng thúc.
Mà bây giờ, Phượng Khương Trần cũng là người Cửu hoàng thúc muốn che chở.
Lục Thiếu Lâm và An Yên công chúa biết điều này, về sau không thể dễ dàng xúc phạm Phượng Khương Trần nữa.
An Yên công chúa tức giận tới tim, gan, phổi cũng đau, Lục Thiếu Lâm may mắn hơn mình vì không dùng hình với Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần đứng lên, khi quay người liền thấy thịt trên tay phải của Tiền Tiến đều bị cắt xuống từng miếng từng miếng mỏng như cánh ve.
Lúc này, Phượng Khương Trần không có cảm xúc gì, nét mặt lãnh đạm như thể không nhìn thầy nỗi đau đớn của Tiền Tiến.
“Vương gia?” Lục Thiếu Lâm là người có mắt nhìn, thấy tình hình như vậy bèn bước lên với vẻ mặt nịnh nọt muốn nhờ Đông Lăng Vũ Cửu chỉ ra bước tiếp theo nên làm thế nào.
“Cứ xử theo trình tự thẩm án của Huyết Y Vệ, bổn vương không cản trở Lục đại nhân xử án nữa.”
Một câu nói rất vô sỉ, nhưng hắn có quyền nói thế.
Đó là sức mạnh của quyền lực.
Phượng Khương Trần đã hiểu điều này.
An Yên công chúa máy lần muốn mở miệng, rồi cuối cùng lại kiềm chế.
Nàng ta xin Cửu hoàng thúc sẽ không làm quá mọi chuyện, ít nhất chuyện này không liên quan tới nàng và mẫu hậu.
“Dùng hình phạt in dấu!” Lục Thiếu Lâm vung tay lên, đao phủ lui xuống, Huyết Y Vệ tiến lên.
Sắt nóng nung đỏ được hơ qua hơ lại trong bồn sắt, sai nha chọn lựa một hồi, cuối cùng chọn một mỏ hàn to bằng bàn tay trẻ con.